Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chốc lát, giọng nói của Hoắc Tây hơi khàn: “Anh muốn biết sao?”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau, giọng nói vang lên: “Muộn rồi, nên đi ngủ thôi.”
Nói xong, anh thu dọn đồ đạc của mình.
Ban đầu, anh khồng định ở nhà ngủ qua đêm, có lẽ là để tránh bị nghi ngờ nhưng lúc tới đây thì xe anh bị hỏng, lão Triệu đến bây giờ cũng không trả lời tin nhắn anh. Vì vậy, Trương Sùng Quang đã ở lại ngủ.
Phòng ngủ của anh, vẫn được giữ lại như trước.
“Ngủ ngon.”
Trương Sùng Quang đứng dậy đi lên lầu, anh nhẹ giọng nói với Hoắc Tây.
Hoắc Tây biết anh đang trốn tránh, cô không quan tâm, khẽ mỉm cười: “Chúc ngủ ngon.”
Ban đêm, Hoắc Tây không ngủ được, cô tự hỏi liệu có phải vì tuyết đang rơi bên ngoài không.
Cô cảm thấy khi tuyết rơi thật an yên và tĩnh lặng.
Nằm trên giường, cô dường như có thế nghe thấy âm thanh bông tuyết rơi xuống, vì không ngủ được nên cô dứt khoát đứng dậy đi đến bên cửa sổ để ngắm bầu trời đêm đầy tuyết.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, tạo thêm sự huyền ảo.
Gió đêm rất mạnh, tuyết mịn nhung.
Cửa số pha lê sát đất vì chênh lệch nhiệt độ mà bị độ ấm làm mờ, Hoắc Tây hít nhẹ một hơi, duỗi ngón tay trắng nõn gầy gò ra viết hai cái tên lên đó: Hoắc Tây và Trương Sùng Quang.
Cô viết một cách vô thức, có lẽ là thói quen hình thành khi còn trẻ.
Mỗi đêm tuyết rơi, cô đều sẽ viết tên anh, kể cả lần anh rời thành phố B đế ra nước ngoài.
Hoắc Tây đứng một mình hồi lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang.
So với người bình thường, có sự khác biệt nhỏ.
Là… Trương Sùng Quang?
Hoắc Tây giật mình, ngay lập tức nhẹ nhàng trở lại giường, nằm im lặng… Khoảng nửa phút sau, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng động, có người đi vào.
Chẳng mấy chốc, anh đã tiến vào phòng ngủ, Hoắc Tây hé mắt ra nhìn.
Cô nhìn thấy Trương Sùng Quang cầm thứ gì đó trong tay.
Ôi, còn giả bộ làm ông già Noel nữa!
Cô không phát ra âm thanh hay đứng dậy, im lặng chờ đợi động thái tiếp theo của anh, chẳng mấy chốc Trương Sùng Quang đã ngồi xuống mép giường… Khoảng cách rất gần, rất gần với Hoắc Tây, chỉ cần duỗi tay là chạm đến.
Anh thật sự chạm, bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Nhưng chỉ chạm nhẹ rồi rời đi.
Sau đó là ánh mắt nhìn chăm chú hồi lâu, không làm gì cả, chỉ nhìn cô trong bóng tối… Mãi cho đến khi Hoắc Tây nghĩ rằng anh sẽ ngồi như vậy cho đến bình minh, Trương Sùng Quang đột nhiên lên tiếng, giọng nói hơi khàn.
Anh nói, “Giáng sinh vui vẻ, Hoắc Tây!”
Anh đặt món quà Giáng sinh mang theo ở đầu giường, quay người rời đi.
Lúc Trương Sùng Quang rời đi, Hoắc Tây chậm rãi mở mắt ra.
Trong ánh sáng yếu ớt, cô nhìn thấy đôi chán hơi khập khiễng của anh, có chút khó khăn bước ra ngoài, anh cố gắng bước đi nhẹ nhàng nhất có
thế… Không làm đánh thức cô.
Hơi nước lấp đầy đôi mắt.
Hoắc Tây lặng lẽ quan sát, nhìn anh bước ra khỏi phòng ngủ, lẳng nghe anh đóng cửa phòng khách.
Cô ngồi dậy trong bóng tối, đưa tay ra nhận quà.
Đó là một quả táo đỏ.
Cô ngửi nó, nó có mùi thơm rất dễ chịu, mùi thơm của thịt quả.
Đây là quà Giáng sinh của Trương Sùng Quang, Hoắc Tây cắn môi, thật cấn thận mà cắn một miếng… Chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Nửa đêm sau cô ngủ rất ngon, cô mơ về tuổi trẻ của mình.
Khi thức dậy, trời đã sáng.
Hoắc Tây nhìn thời gian, đã là bảy giờ, cô nhanh chóng đứng dậy… Một lát nữa cô phải đưa Miên Miên và Duệ Duệ đến trường, nhưng vừa mới xuống lầu, người giúp việc trong nhà đã nói cho cô: “Buổi sáng cậu chủ Sùng Quang dậy sớm, Duệ Duệ và Miên Miên muốn ngắm tuyết, cậu chủ Sùng Quang đã đưa bọn họ đến trường trước rồi, có lẽ sẽ chơi ở trên đường một lúc.”
Hoắc Tây hơi bất ngờ.
Cô chậm rãi ngồi xuống bàn, ăn một nửa bữa sáng, vẫn không cảm thấy yên tâm nên gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.
Sau khi chuông reo vài lần, anh bắt máy.
Giọng điệu vui vẻ: “Có chuyện gì sao?”
Hoắc Tây ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Em nghe dì Lý nói anh đưa bọn trẻ đi học, ừm… Anh chú ý giữ ấm, em nghe thư ký Tần nói chân anh nên chú ý cấn thận.”
Nếu là trước kia, Trương Sùng Quang chắc chắn sẽ nhạy cảm.
Nhưng sau khi cả hai từ bỏ ở bên nhau, anh trở nên bao dung và bình thản lạ thường, anh ôn hòa đồng ý rất nhẹ nhàng: “Anh sẽ chú ý!.. Được rồi, anh cúp máy trước đây.”
…Hoắc Tây khó có thế nói thêm được gì, nói nhiều, nghe có vẻ ái muội.
Không ai trong số hai người đề cập đến quả táo tối qua, cô cũng không vạch trần anh chuyện nửa đêm đã đến phòng cô.
Những điều này trở thành bí mật ngầm giữa họ.
Hoắc Tây đang ngơ ngác cầm điện thoại di động, Lục u từ trên lầu đi xuống, ngáp một cái, ngồi đối diện Hoắc Tây, lên tiếng chào: “Chào buổi sáng, chị Hoắc Tây… À, sao mọi người trong nhà
dậy sớm thế, cậu mợ lên núi ngắm tuyết vào buổi sáng, còn đưa Tinh Tinh theo, anh Sùng Quang cũng đưa bọn trẻ đi học, tại sao không ai đưa em đi cùng!”
Hoắc Tây cầm ly sữa nóng nhấp một ngụm.
“Bạn nhỏ Lục u, cậu đã quên tuối của mình rồi ư.”
Cánh tay mảnh khảnh của Lục u chống cằm: “Tí nữa em sẽ đến câu lạc bộ, nghe nói trong câu lạc bộ có một cuộc phỏng vấn, là một danh nhân vô cùng khó tính… Em là một họa sĩ truyện tranh, sao lại phái em đi làm công việc này chứ.”
Hoắc Tây biết chuyện này.
Người danh nhân đó là cô Hồ, một diễn viên nối tiếng trong những năm đầu,
Có quan hệ tốt với cô Minh Châu.
Điều bất ngờ nhất là cô ấy từng là người bạn tâm giao của ông nội cô.
Cô mỉm cười vổ lên tay Tiểu Lộ U: “Cô Hồ là bạn thân của mẹ em, bình thường cô ấy rất kiêu ngạo, không dễ dàng nhận lời phỏng vấn, chỉ chịu cho em một chút thể diện, nếu phỏng vấn cô ấy, địa vị của em trong câu lạc bộ chắc chắn sẽ khác trong tương lai.”
Lục u cắn một miếng sandwich rồi nói: “Thật ra em cũng không có tham vọng gì.”
Hoắc Tây đồng ý.
Là viên ngọc trong lòng bàn tay của cậu cô, từ nhỏ cô bé đã sở hữu quá nhiều, tài sản riêng của Lục u không dưới 10 tỷ, chưa tính việc thừa kế trong tương lai.
Hoắc Tây định nói gì đó, nhưng Lục u đã thay đổi thái độ: “Đi qua gặp dì Hồ cũng không sao, mẹ em luôn nhớ đến dì ấy.”
Hoắc Tây sờ đầu cô bé: “Lát nữa chị sẽ chở em đến đó.”
Lục u từ chối: “Em sẽ tự lái xe tới đó.”
Hoắc Tây không nói gì thêm, đặt cốc trong tay xuống rồi đứng dậy chuấn bị đi đến công ty luật, người giúp việc thấy cô ăn quá ít, không nhịn được hỏi: “Bữa sáng không ngon miệng sao, tôi nhìn thấy bà chủ chỉ ăn một nửa bữa ăn so với ngày thường.”
Hoắc Tây dừng lại.
Sau đó, cô mặc áo khoác vào và đi đến lối ra để thay giày, mỉm cười: “Bữa sáng rất ngon! Nhưng lát nữa tôi còn có một cuộc họp, sợ rằng không ăn kịp.”
Người giúp việc mỉm cười: “Bà chủ làm ăn phát đạt, suốt ngày làm việc, họp sáng, họp trưa, họp tối, đều có danh thơm mà không có dinh dưỡng! ở trong nhà phải ăn no, nếu không làm
sao bà chủ có thể hướng dẫn mọi người.”
Hoắc Tây kéo người vào lòng, hôn chị: “Được rồi, sáng mai tôi chắc chắn sẽ ăn nhiều hơn, nhưng hôm nay đã muộn rồi!”
Mặt chị Lý đỏ lên.
Hoắc Tây lên xe đi làm, trước khi khởi động xe, cô nghĩ: “Đã ăn một quả táo như vậy rồi, làm sao mà ăn sáng được nữa.”
Trong phòng bếp, Lục u nghịch ngợm.
Cô bé cầm nĩa trong tay, nhìn chiếc xe bên ngoài rời đi, thì thầm: “Dáng vẻ chị Hoắc Tây hệt như thiếu nữ khi tìm được mùa xuân!”
Chị Lý không hiểu, hỏi han: “Vậy là trong hội nghị có người yêu thích sao?”
Lục u nhìn chị, nhẹ nhàng nói vài chữ: “Đề phòng có kẻ cướp nhà!”
Nói xong, cô bé lau miệng rồi chạy.
Đi đến câu lạc bộ để nhận nhiệm vụ, ngồi trong văn phòng cho đến mười giờ cô bé mới chậm chạp lái xe đi gặp người…
Địa điếm do cô Hồ sắp đặt.
Một tiệm làm tóc rất phong cách, nghe nói cô Hồ đã làm ở đây từ khi còn nhỏ, lâu dần nên vô cùng gắn bó, mỗi lần cô ấy tới đều coi như đang ở trong chính ngôi nhà của mình.
Lục u cũng đến vài lần, đi cùng ôn Noãn, lúc đó cô bé vẩn còn trẻ.
Bây giờ cô bé đã trưởng thành, mới hiểu ra phong cách ở đây.
Cô bé vừa đi vừa thở dài, thực sự mang đậm phong cách tư bản phương Tây! Một vật trang trí tùy ý cũng toát ra mùi vàng son quý tộc.
Cô bé đi rất nhanh, không cẩn thận va phải một người đang đi xuống lầu.
Người đàn ông không tránh kịp,
Cơ thể Lục u đâm thẳng vào lòng ngực đối phương, vô cùng vững chắc… Ngay sau đó, eo cô bé bị người ta ôm, bàn tay ấm áp ôm một nửa vòng eo thon gọn của cô bé.
Cái ôm này thể hiện sự không đứng đắn, Lục u vốn định mắng đối phương nhưng lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Là… Chương Bách Ngôn.
Hóa ra là anh ta!
Lục u sững sờ, cô bé hốt hoảng đến nổi quên thoát khỏi vòng tay ấy, quên rời khỏi vòng tay của anh… Cô bé là người vô lo vô nghĩ, chỉ có một người có thể tác động đến nội tâm cô bé.
Người đó chính là Chương Bách Ngôn.
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến
một giọng nói trầm ấm và thanh nhã: “Còn muốn ôm bao lâu?”
Lục u đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô bé loạng choạng lùi lại, quên mất mình đang đứng trên cầu thang, bàn tay đang ôm cô bé bỗng tăng thêm lực để cô bé không bị ngã…
Ngay lúc đó, cô bé nhìn vào mắt Chương Bách Ngôn.
Không có bất kỳ cảm xúc nào trong mắt anh, thậm chí còn không lạnh lùng, như mỗi lần họ gặp lại nhau sau cuộc hội ngộ.
“Cảm ơn anh.”
Lục u đứng yên, lễ phép mà lạnh nhạt cảm ơn anh ta, sau đó tìm cách tránh né: “Xin lỗi anh Chương, tôi còn có việc phải làm, hôm nào cảm ơn anh sau.”
Cô bé nghĩ Chương Bách Ngôn cũng không muốn gặp cô bé.
Lời cảm ơn này chỉ là một câu lịch sự, trong lòng mọi người đều biết rõ, thường sẽ không có giao thoa gì nữa cả.
Nhưng không ngờ, Chương Bách Ngôn lại nhẹ giọng nói: “Cô định cảm ơn tôi như thế nào? Cô vẫn táo bạo như trước, mời tôi đi ăn tối, mua cho tôi đủ loại đồ vật có giá trị, đạt được mục tiêu theo đuổi đàn ông của cô sao? Lục u, sao mấy
năm nay cô không trưởng thành chút nào vậy, vẫn dùng cách này thế.”
Đồng tử của Lục u co lại.
Một lúc sau, cô bé mới lấy lại được giọng nói: “Anh Chương suy nghĩ nhiều rồi! Tôi sẽ không dùng phương pháp tương tự với anh Chương nữa, xin anh Chương hãy yên tâm.”
“Vậy phương pháp này sẽ được cô sử dụng trên người khác sao?”
Chương Bách Ngôn từng bước ép sát.
Ngay lúc Lục u còn chưa biết nên xử lý như thế nào, một giọng nữ vang lên: “Bách Ngôn, anh thấy bộ váy này thế nào, khi đính hôn mặc đi kính rượu có quá đơn giản không?”
Một lát sau, Từ Chiêm Nhu xuất hiện.
Cô ta mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, dáng người thon thả tinh tế, cùng bộ đồ Chương Bách Ngôn đang mặc rất xứng đôi.
Cô ta nói… Đi kính rượu!
Hóa ra bọn họ muốn đính hôn.
Trái tim Lục u hơi thắt lại nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ, cô bé nhìn đôi nam nữ trước mặt, nói: “Chúc mừng hai người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK