Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm hỏi xong, ánh mắt rơi xuống mặt cô.
Mặt Minh Châu nóng bừng.
Cô bước tới, sờ cái mông nhỏ của Tiểu Lục u.
Tiểu Lục u ôm gối ngủ ngon lành.
Ánh mắt Minh châu dịu dàng, hồi lâu mới trả lời Lục Khiêm: “Sao anh lại hỏi chuyện này?”
Lục Khiêm cười nhạt: “Em cho rằng là vì cái gì?”
Bầu không khí thực sự rất mập mờ, nhưng may mắn thay có đứa trẻ ở đó.
Minh Châu lười đế ý đến ông, quay người muốn rời đi, nhưng Lục Khiêm đã ôm lấy eo cô, dùng sức một chút thì cô đã ngồi thẳng tắp trong vòng tay ông.
Thân thế nam nữ liền kề thân mật.
Tinh ý ngập tràn.
Minh Châu khi còn trẻ cũng nhiệt tình phóng túng, mỗi đêm ôm cố Lục Khiêm rồi nhẹ nhàng cầu xin. Nhưng bây giờ cô đã có hai đứa con, không hiểu sao da mặt lại mỏng đi, có lúc chỉ một ánh mắt của Lục Khiêm thôi cô cũng chịu không
nối.
Cô nắm lấy cánh tay của Lục Khiêm.
Cách một lớp áo sơ mi, da ông nóng hổi.
Cô không khỏi mềm lòng: “Lục Khiêm, buông em ra!”
“Mắc cỡ rồi sao?”
Ông cười thầm vào tai cô, nhưng cuối cùng cũng buông cô ra…
Minh Châu được tự do thì chỉnh lại váy, sau đó nhẹ giọng nói: “Lục Khiêm, anh nên kiềm chế một chút.”
Lục Khiêm vốn muốn trêu chọc cô vài câu.
Nhưng khi nhìn thấy mắt cô hơi đỏ, lòng ông chợt dịu lại, khi lên tiếng thì giọng nói đã khàn.
“Đau lòng cho anh?”
Ông tưởng cô sẽ không thừa nhận nhưng Minh Châu lại thành thật gật đầu.
“Em sợ anh sẽ chết!”
Mặc dù là lời nói khi tức giận nhưng ông có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lòng cô, sau lần này bọn họ xem như đã ngọt ngào, nhưng cơ thế ông lại luôn khiến cô bất an.
Lục Khiêm nhẹ nhàng kéo cô lại.
Ông không nói, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt
trên khóe mắt cô, thỏa hiệp với lòng cô.
“Anh sẽ ổn thôi!” ông nhẹ nhàng trấn an cô.
Lúc này, Tiếu Lục Thước ôm cặp đứng ở cửa: “Bố, con sắp muộn học rồi!”
Bố mẹ liền bừng tỉnh lại.
Minh Châu ngượng ngùng quay đi.
Lục Khiêm đứng dậy vổ vai cô: “Nghỉ ngơi thật tốt, buối tối tan học anh đón Thước Thước.”
Minh Châu không nói gì.
Đến cửa, Tiểu Lục Thước mở to hai mắt.
Lục Khiêm đi tới, nhẹ nhàng che mắt cậu bé, cúi người ôm cậu.
Tiểu Lục Thước ôm cổ bố mình.
Mãi đến khỉ ôm người này, trái tim non nớt của cậu mới cảm thấy thoải mái một chút, giống như cảm giác ông bố này vẫn quan tâm đến mình.
Lục Khiêm có thể cảm nhận được suy nghĩ của nhóc con.
Ông đi xuống cầu thang, đặt cậu bé ngồi ở ghế sau, tự mình thắt dây an toàn cho nhóc con.
Thước Thước hơi đỏ mặt.
Lục Khiêm đưa tay sờ đầu nhỏ của cậu: “Sau này nếu muốn ngủ với bố mẹ thì cứ nói thẳng.”
Tiếu Lục Thước lúng túng hét lên.
“Con không giống em gái sẽ tỉnh vào nửa đêm!”
Lục Khiêm sửng sốt một lát mới hiểu được, không khỏi cười lớn mắng: “Nhóc con thổi!”
Tâm trạng ông vui vẻ, trong lúc lái xe thỉnh thoảng hỏi con trai về bài tập về nhà.
Lục Thước thông minh hơn ông tưởng.
Đưa cậu đi học xong, Lục Khiêm liền đến công ty, ông có quá nhiều việc phải làm.
Bận đến lúc chạng vạng…
Lục Khiêm nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi đón Tiếu Lục Thước sớm nửa tiếng.
Nữ thư ký của ông mở cửa, mỉm cười bước vào: “Tống Giám đốc Lục, có một cô gái muốn tới gặp ngài.”
Lục Khiêm nhấn nút, đóng rèm lại.
Ông thản nhiên hỏi: “Ai? Là khách hàng à?”
Thư ký lắc đầu: “Hẳn là không, tôi có hỏi thì nói họ Khúc.”
Khúc Ninh?
Lục Khiêm khẽ cau mày, không ngờ cô gái này lại vô liêm sỉ đuổi theo mình như vậy… ông nhớ rõ mình không cho cô ta chút không gian nào để nghĩ nhiều.
Lục Khiêm không định gặp cô ta.
Ông nói với nữ thư ký: “Cứ nói với cô ta là không tìm thấy tôi.”
Nữ thư ký nhìn thấy trên mặt sếp mình hiện lên một tia chán ghét, điều này rất hiếm thấy, bởi vì Tống Giám đốc Lục bình thường rất khách sáo với phụ nữ, cô ấy suy nghĩ một lúc mới nhớ ra vị họ Khúc kia hình như là minh tinh nhỏ nào đó.
Sợ là muốn đoạt vị trí bà cả đây mà!
Đúng lúc này thư ký Liễu đi tới và nghe thấy.
Đợi đến khi nữ thư ký rời đi, thư ký Liễu lau mồ hôi trên trán.
Anh ta vừa ra ngoài làm việc, khi quay lại đã thấy Khúc Ninh đang đợi ở ngoài công ty, trong thời tiết thế này mà cô ta chỉ mặc độc chiếc váy trắng, cũng không sợ chết cóng.
Thư ký Liễu đau đầu nói: “Đã đánh giá thấp cô gái đó rồi!”
Anh ta đoán Khúc Ninh đã kiểm tra tình trạng hôn nhân của Lục Khiêm, nếu không cô ta sẽ không bạo dạn như vậy.
Thật ngây thơ!
Ngài Lục trước kia là người phong lưu, nhưng những người phụ nữ mà ông tiếp xúc cũng là những người phụ nữ, danh giá xinh đẹp, hoàn toàn không giống Khúc Ninh, một người tùy tiện
giao thân mình cho ông chủ than đá nào đó.
Hơn nữa, cô ta còn kém xa so với Minh Châu!
Anh ta đi theo Lục Khiêm, đóng cửa văn phòng lại, vào thang máy nghĩ kế.
“Chuyện của Tống Giám đốc Trương tôi còn chưa xử lý, nếu không thì tôi gây áp lực cho ông ta?”
Lục Khiêm đứng trước gương vuốt phẳng áo.
Trên mặt ông không có biểu tình gì.
Một lúc lâu sau, ông mới nói: “Thật đau đầu! Truyền Chí, cậu xem đó mà làm, đừng đế Minh Châu ngột ngạt là được!”
Sau bữa tối hôm qua, cô đã rất không vui.
Ông về sau phải kiếm điếm.
Thư ký Liễu cười nói: “Chắc chắn rồi!”
Lúc này Khúc Ninh đang đợi ở cửa công ty, Lục Khiêm đi ngang qua, cô ta lập tức tới chào hỏi.
“Ngài Lục, chuyện tối qua là lỗi của tôi, tôi xin lỗi ngài.”
Lục Khiêm phớt lờ cô ta.
Ông trực tiếp lên xe, tài xế muốn đóng cửa cho ông, nhưng Khúc Ninh lại có gan tiến lên giữ
cửa mở.
Cô ta háo hức nói: “Sự ngưỡng mộ của tôi đã khiến ngài gặp rắc rối, xin lỗi ngài Lục, không biết tôi có thể đãi ngài một bữa cơm rau dưa được không?”
Lục Khiêm ngẩng đầu nhìn cô ta.
Giọng điệu của ông lạnh lùng: “Cô Khúc, đêm qua cô không va chạm tôi, tôi cũng không phiền lòng. Bởi vì đối với tôi, cô không khác gì những người phụ nữ khác trong bữa tiệc, tôi cũng không có lòng tốt cứu giúp người khác, buông tay, tôi vội đi đón con tan học.”
Khúc Ninh buột miệng nói: “Tôi đã nghiên cứu tâm lý trẻ em, có thể chăm sóc bọn nhóc.”
“ở nhà tôi không thiếu bảo mẫu!” Lục Khiêm nói xong, dùng sức đóng cửa xe lại.
Bang.
Những ngón tay gầy gò trắng nõn của Khúc Ninh lập tức bị kẹp đến tím tái, cô ta cắn môi chịu đựng đau đớn.
Lục Khiêm cũng không thèm nhìn cô ta một cái, xe phóng đi.
Bên kia, thư ký Liễu đi tới, móc ra một ngàn tệ từ trong ví: “Cô Khúc, đến bệnh viện băng bó lại đi! Hơn nữa, ngài Lục không thích người khác quấy rầy đời tư của mình, cho nên tôi khuyên cô
nên kịp thời dừng lại để tránh thương tổn chính mình.”
Khúc Ninh cúi đầu không nói gì.
Thư ký Liễu nói thêm: “Ngài Lục rất yêu cô Hoắc! Cô không thể chen vào giữa họ được đâu.”
Hai mắt Khúc Ninh đỏ bừng: “Cô ta căn bản không yêu ngài ấy!”
Thư ký Liễu vừa tức giận vừa buồn cười, trước giờ anh ta chưa từng gặp người như vậy, thế nên nói thẳng: “Yêu hay không cũng không liên quan gì đến cô nha? Hiện tại cô đang quấy rối ngài Lục! Nếu cô cứ tiếp tục u mê không tỉnh, như vậy, thật xin lỗi!”
Khúc Ninh cắn môi: “Tôi sẽ không bỏ cuộc!”
Nói xong cô ta quay người rời đi, bộ váy trắng kia lộ vẻ kiêu hãnh.
Thư ký Liễu trợn mắt.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số của Tống Giám đốc Trương, không mấy thiện cảm nói: “Cậu Trương à, chuyện đó tôi có thể giúp anh, nhưng anh có thể lo cho người của anh được không? Người phụ nữ tên Khúc Ninh đó đã đến tận công ty tìm ngài Lục, tôi nói với anh biết, nếu cô ta tiếp tục dây dưa không rõ, đời này anh cũng đừng nghĩxoay người.”
Tổng Giám đốc Trương đầu dây bên kia đố
mồ hôi lạnh.
Ông ta ngược lại thú nhận, kêu ca kế khố: “Tôi từng qua lại với người phụ nữ đó! Thư ký Liễu, anh không biết rằng người phụ nữ đó tham vọng cỡ nào đáu. Khi đi theo tôi, mở miệng khép miệng đều anh Trương, giống như yêu tôi lắm vậy, hiện tại gặp được người tốt hơn liền đạp tôi xuống, cô ta chỉ muốn trèo cao thôi. Thư ký Liễu… II
Thư ký Liễu cúp điện thoại.
Chuyện của Tổng Giám đốc Trương lại là chuyện khác, nhưng Khúc Ninh này, tâm tư cũng thật sâu.
Lòng tham của một con bạc.
Anh ta lập tức bấm số của ôn Noãn, nghe ngóng bên phía cô.
Ôn Noãn nhanh chóng bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: “Thư ký Liễu, có chuyện gì vậy?”
Thư ký Liễu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô Hai, tôi muốn hỏi cô về một người. Là một ngôi sao nhỏ tên Khúc Ninh, hiện tại cô ta bắt đầu tiếp cận đến cả ngài Lục rồi!”
Ôn Noãn nghe vậy mỉm cười.
Cô nói: “Chú sợ Minh châu tức giận?”
Thư ký Liễu cười khổ: “Đúng vậy! Cô cũng
biết, cô Minh châu vì quá khứ mà không vui, không thể vì chuyện này mà tạo thêm scandal nào nữa.”
Giọng Ôn Noãn vẫn nhẹ nhàng: “May là chú cũng không có ý này! Minh Châu và cô ta đều là người trong giới giải trí, Minh Châu sẽ không chịu khố! Hơn nữa, có một người như vậy ở đó không phải sẽ kích thích tình cảm giữa họ hơn sao, con nghĩ hiện tại họ không nóng không lạnh, giờ đã đến lúc họ nên học cách tin tưởng lẫn nhau.”
Thư ký Liễu há to miệng.
Ôn Noãn nói thêm: “Khúc Ninh không không đủ để gây sợ hãi. Thư ký Liễu, cứ thoải mái đi! vấn đề thực sự giữa Minh Cháu và cậu là sự xa cách, dù sao không thế bên nhau dù qua nhiều năm như vậy cũng không phải do lỗi người ngoài.”
Thư ký Liễu dựng thẳng ngón tay cái: “Cô Hai đúng là chuyên gia tình yêu mà!”
Bên kia, ôn Noãn lắc đầu cười khổ.
Cô là chuyên gia gì đâu, trong nhà cô luôn bị Hoắc Minh quản rất chặt.
Nếu nói có ngột ngạt hay không?
Thực ra là có,
Nhưng nhìn khuôn mặt được chăm chút vô cùng hoàn hảo kia của Hoắc Minh, cô cảm thấy mình có thể tha thứ và chịu đựng, suy cho cùng,
không phải đàn ông tuổi ba mươi nào cũng đẹp mắt như vậy.
Ôn Noãn khinh thường chính mình!
Lục Khiêm đi đón Tiểu Lục Thước và quay trở lại bên chỗ Minh châu.
Ngoài ý muốn, Minh Châu không có ở đó.
Dì giúp việc bảo cô đi thử giọng.
Ngược lại là Tiểu Lục u thì loạng choạng chạy tới, ôm lấy chân bố, làm nũng.
Tiểu Lục Thước buông cặp sách nhỏ xuống, dẫn em gái đi ăn trưa.
Lục Khiêm gọi vào số Minh Châu.
Khi kết nối được với cô, ông liền hỏi thẳng: “Em có về ăn tối không?”
Minh Châu dừng một chút: “Em có sự kiện xã giao.”
Lục Khiêm khá thất vọng, ông đã xa cô lâu như vậy, sau khi hòa giải cũng không có nhiều cơ hội để thực sự ở riêng với cô, ông muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô, nhưng ông không phải là loại đàn ông thích trói buộc phụ nữ ở nhà, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, xã giao xong anh sẽ đón em.”
Minh Châu im lặng một lúc.
Cô đột nhiên nói: “Em nhìn thấy Khúc Ninh!
Cô ta rời đi với Tổng Giám đốc Trương.”
Những lời tiếp theo cô không nói ra, nhưng Lục Khiêm có thế đoán được.
Khúc Ninh chắc chắn đã nói gì đó với Minh Châu.
Ông suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Anh không có suy nghĩ nào khác với cô ta! Minh châu, anh muốn cùng em sống thật hạnh phúc.”
Minh Châu tin.
Nhưng cô Khúc kia thật khiến cô cảm thấy ngột ngạt, khi cô ta rời đi với Tống Giám đốc Trương, vậy mà kết nối được với Tổng Giám đốc Lý, được gia nhập đoàn phim lần nữa, đóng vai nữ ba.
Trước đây cô hẳn sẽ phàn nàn với Lục Khiêm về những chuyện bực bội này.
Lục Khiêm cũng sẽ giúp cô.
Nhưng bây giờ cô đã ngoài ba mươi, nghĩ đến việc bị một cô gái hai mươi đè xuống đánh, ngẫm lại thật đáng xấu hố.
Minh Châu im lặng nói: “Chín giờ em về sớm.”
Trong lòng Lục Khiêm cảm thấy mềm mại.
Đột nhiên, những cảm giác tồi tệ khi nhìn thấy Khúc Ninh vào lúc tối không còn sót lại chút
gi¬
ông ừ một tiếng.
Dì nấu cơm, nhưng Lục Khiêm vẫn tự mình nấu cho bọn nhỏ.
Quá trình trưởng thành của các con, ông đã bỏ lỡ quá nhiều.
Hiện tại Minh châu bận rộn với sự nghiệp thì ông sẽ dành thời gian cho các con.
Hai nhóc con ăn rất ngon.
Ăn cơm xong, Lục Khiêm ôm bé Tiểu Lục u, xem bài tập về nhà cho Tiếu Lục Thước.
Tiếu Lục Thước luôn đạt điếm tuyệt đối.
Nhưng cậu sẽ cố ý viết sai một vài cái, để Lục Khiêm giải thích cho cậu, Lục Khiêm biết rõ nhưng sẽ không vạch trần.
Tiểu Lục u nép mình trong vòng tay của bố.
Thỉnh thoảng, bé vổ vổ đôi tay nhỏ nhắn bụ bẫm của mình và nói: “Bố… tuyệt vời!”
Tiểu Lục Thước sờ đầu cô nhóc, nhẹ giọng nói: “Em hiểu nhiều quá…”
Lúc Lục Khiêm đến đón Minh châu, ông cũng rất yên tâm để Tiếu Lục Thước chăm sóc em gái, Tiểu Lục Thước thậm chí còn biết tắm cho Tiếu Lục u, động tác cũng khá nhanh nhẹn.
Đứa trẻ này tài giỏi giống hệt ông!
Khi Minh châu ở độ tuổi hai mươi, cô còn chưa thể tự chăm sóc bản thân nên ông đã giặt quần lót cho cô.
Lục Khiêm ngòi vào xe, vẻ mặt dịu dàng nhớ lại.
Ống lái xe đi đón người.
Đến câu lạc bộ, Minh Cháu rời đi đúng chín giờ.
Cô xuất thân từ một gia (Tinh tốt nên không ai dám ngăn cản hay bắt cô uống rượu.
Nhưng khi cô đi ra, Khúc Ninh cũng theo cô ra ngoài, ở hành lang yên tĩnh gọi Minh Châu: “Cô Hoắc!”
Minh Châu quay người lại.
Cô lặng lẽ nhìn người con gái trẻ tuổi mang theo vẻ mặt kiêu ngạo.
Minh Châu không nói gì.
Khúc Ninh nhếch mép cười lạnh: “Biết vì sao tôi không gọi cô là bà Lục không? Bởi vì cô và ngài ấy căn bản không phải một cặp vợ chồng thật sự, có hai con thì sao? Cô đã ly hôn từ lâu rồi! Tôi đã điều tra, từ đám cưới mấy năm trước thì các người đã cắt đứt.”
Minh Châu cụp mắt xuống, nhẹ nhàng mỉm cười.
Khi giương mắt lên lần nữa, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt: “Xem ra cô đã điều tra rõ ràng quá khứ của Lục Khiêm.”
Thực vậy.
Khúc Ninh bỏ tiền ra điều tra và biết được quá khứ của Lục Khiêm trôi qua huy hoàng thế nào, nhưng ông lại từ bỏ tất cả để kết hôn với người phụ nữ trước mặt cô ta đáy, nhưng Hoắc Minh Châu lại không trân trọng ông.
Hoắc Minh châu căn bản không xứng với Lục Khiêm.
Đôi mắt cô ta hơi đỏ lên: “Tôi cũng có thể sinh cho ngài ấy một đứa con! Năm sáu đứa cũng được, tôi còn trẻ, thân thế còn rất tốt.”
Minh Châu không khỏi bật cười.
Cô nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài của mình lên, dịu giọng nói: “Cô Khúc, cô có nghĩ xem Lục Khiêm chỉ muốn có con hay sao? Cô điều tra thì hẳn là biết năm đó ông ấy có bao nhiêu là hồng nhan tri kỷ, không nói cái khác, chỉ nói riêng cô Hồ, trong giới giải trí này, cô so sánh được với cô ấy hay sao? Lại nói cô Lam kia, cô biết trình độ học vấn của cô ấy sao? Cô biết tài năng hội họa của cô ấy đạt được bao nhiêu giải thưởng quốc tế hay sao?”
“Những người tình cũ của Lục Khiêm đều rất xuất sắc.”
“Cô nghĩ cô có những ưu thế gì?”
Khúc Ninh cảm thấy xấu hố.
Phải một lúc lâu sau cô ta mới nói được một cáu: “Nhưng cô là người tệ nhất trong số đó!”
Minh Châu nhún vai: “Ừ! Tôi tệ nhất, tôi không làm được gì cả!”
Cô nhìn Khúc Ninh, nở nụ cười bạc bẽo lạnh nhạt.
“Nhưng tôi có gia thế tốt nhất. Trong số bạn gái của ông ấy, tôi có thế nói được nhiều ngôn ngữ nhất. Tôi cũng… xinh đẹp nhất, là loại có thế tùy ý giẫm chết cô!”
“Còn nữa, Lục Khiêm tuy phong lưu nhưng thật sự chưa từng có cô bạn gái nào từng cặp kè với ông chủ than đá.”
Khúc Ninh vô cùng xấu hố.
Đúng lúc này, có tiếng giày da vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK