Diệp Bạch chăm chăm nhìn cô, nhưng rồi rốt cuộc vẫn xoay người, vội vàng rời đi...
Lục U ngồi ngây người trên bàn học.
Nơi đây... nơi đây chứa đựng toàn bộ hồi ức tốt đẹp của cô và Diệp Bạch, nhưng từ hôm nay mọi thứ đều đã tan biến không còn tồn tại... Cô gái cùng đám cưới trong mơ cũng đã chết.
Chết theo lời nói của của Diệp Bạch.
Chết theo ánh mắt không còn sự tin tưởng của Diệp Bạch.
Cô không làm loạn, cô thậm chí còn không rơi nước mắt, cô chỉ im lặng ngồi... Cho dù hệ thống sưởi đã mở nhưng ban đêm những ngày đầu xuân vẫn mang hơi lạnh, khiến cả người cô cũng trở nên lạnh lẽo.
Vú em bối rối tiến vào phòng: "Cô Lục, ông chủ."
Lục U ngửa đầu, không cho nước mắt rơi xuống.
Cô khẽ nói: "Tôi biết rồi!"
Vú em không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi, chỉ có thể xoa tay chờ Lục U dặn dò. Một hồi lâu sau, Lục U mới nhẹ giọng nói: "Lục Hồi ngủ rồi, đừng đánh thức con bé, sáng sớm mai chúng ta dọn đồ về biệt thự."
Khi nói những lời này, trong lòng cô hoàn toàn vỡ vụn.
Vú em đoán cô Lục và ngài Diệp đã cãi nhau ầm ĩ đến không thể cứu vãn được nữa.
Bà ấy không biết cách an ủi, chỉ đành buông tiếng thở dài rồi rời khỏi phòng.
Lục U ngồi im lặng thật lâu.
Cô từ từ cúi đầu, khẽ vỗ về bụng, tưởng tượng dáng vẻ đứa bé sau khi chào đời... Nhưng bây giờ cô do dự không biết có nên giữ lại hay không.
Suốt một đêm, cô không hề chợp mắt.
Bên tai cô cứ vang vọng những lời Diệp Bạch nói... ‘Gina rất ngây thơ, cô ấy không từng trải nhiều như em, cô ấy không biết lừa gạt ai cả!”
Lục U nở nụ cười.
Cô cũng đã từng là cô gái như vậy trong lòng Diệp Bạch.
Cô cứ ngồi đó, từ chạng vạng đến nửa đêm, rồi lại đến bình minh.
Trời tờ mờ sáng, cô bước vào phòng tắm rửa mặt.
Ngước mắt, nhìn vào gương, con người trước mặt gần như khác hoàn toàn so với mấy ngày trước.
Tiều tụy, oán hận, thất vọng!
Lục U chà xát mặt thật mạnh bằng nước lạnh, sau đó cô vào phòng bếp, chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Lục Hồi như mọi khi... Tiểu Lục Hồi bị gọi dậy, không nhìn thấy Diệp Bạch, giọng trẻ con ngây ngô hỏi chú Diệp đâu rồi.
Lục U dừng lại.
Sau đó, cô nhẹ nhàng hôn Tiểu Lục Hồi: "Chú đi nước ngoài rồi, chúng ta về nhà vài ngày nhé."
Trẻ con chóng quên.
Có lẽ sẽ làm ầm ĩ một thời gian, nhưng cô nghĩ, sau vài tháng con bé sẽ quên chuyện này thôi.
Tiểu Lục Hồi ngoan ngoãn mặc quần áo, rửa mặt đánh răng sạch sẽ, rồi được vú em dẫn đến bàn ăn sáng. Lục U bắt đầu dọn đồ, cô không thu dọn gì nhiều, chỉ mang theo đồ quan trọng... Những món khác thì bỏ đi!
Một tiếng sau, cô dắt Tiểu Lục Hồi rời khỏi căn hộ.
Khác với lần trước, lần này cô nhất quyết rời đi, không có bất cứ lưu luyến nào.
Giống như tình cảm của cô đối với Diệp Bạch.
Cuối cùng cũng kết thúc!
Diệp Bạch gấp gáp bay đi nước ngoài.
Chuyến bay hạ cánh, khi ngồi trên xe, anh cầm di động suy nghĩ có nên gọi cho Lục U không, cho dù cô quay lại với Chương Bách Ngôn, nhưng những lời anh nói tối hôm qua quả thật rất khó nghe.
Bọn họ không nên kết thúc như vậy.
Nhưng anh không gọi cho Lục U được, cô đã cho số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Zalo cũng vậy.
Diệp Bạch cúi đầu nhìn di động, tâm trạng bỗng chốc trở nên tồi tệ, còn tệ hơn khi biết tin Lục U mang thai.
Anh suy nghĩ rồi tìm Lục Huân.
Cho dù thế nào, anh muốn đảm bảo Lục U không có việc gì mới yên tâm.
Lục Huân nghe máy, vẫn chưa biết chuyện của họ.
Nhưng ngay khi nghe Diệp Bạch nói đang ở nước ngoài, cô ấy liền không đồng ý: "Diệp Bạch, anh cứ mãi không chịu đưa ra quyết định như vậy thì có ngày anh và Lục U sẽ kết thúc thôi!"
Diệp Bạch im lặng một lúc rồi tắt điện thoại.
Bên kia đầu dây, Lục Huân cầm di động vẫn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị chồng cô ấy lấy điện thoại.
Lục Thước vừa xem lịch sử cuộc gọi vừa lẩm bẩm: "Diệp Bạch, cuộc trò chuyện 2 phút 14 giây.
Nói xong, liền bày ra vẻ mặt muốn đòi bồi thường.
Khi chồng Lục Huân đang đòi hôn, cô ấy bỗng nhiên nói: "Lục Thước, em sợ Lục U gặp chuyện không may!"
Cô ấy nói nhỏ: "Diệp Bạch đi nước ngoài rồi!"
Lục Thước nhíu mày, lập tức gọi điện cho Lục U, cuộc gọi được kết nối nhưng không có ai bắt máy... Anh ấy tiếp tục gọi cho người khác, vú em trong nhà nói cô Lục đã đưa cô chủ nhỏ đến cơ sở đào tạo rồi.
Lục Thước cúp máy, rồi mặc áo măng tô.
Anh nhẹ nhàng nói: "Chắc là có chuyện rồi! Em gọi điện thoại cho Diệp Bạch, hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì... Em nói với anh ta, anh ta và Lục U có thành vợ chồng hay không không quan trọng, nhưng em gái anh mà xảy ra chuyện thì anh sẽ giết anh ta!"
Lục Thước lái xe đi tìm người.
Một tiếng sau, vợ anh ấy gọi đến. Giọng của Lục Huân rất nhỏ: "Lục U mang thai, nhưng trước đó Diệp Bạch đã đi kiểm tra bị tinh trùng yếu, cho nên anh ấy không tin đứa bé đó là con của anh ấy... Anh ấy cho rằng Lục U và Chương Bách Ngôn tình cũ tái hợp"
Lục Thước nghe xong liền bóp mạnh còi xe.
Anh ấy mắng: "Em gái anh là người như vậy sao? Mà giả dụ đứa bé đó đúng là con của con bé và Chương Bách Ngôn, cho dù nhà họ Lục chúng ta không nuôi nổi đứa bé cũng có bắt anh ta nuôi đâu? Đúng là khốn nạn!"
Anh ấy tắt máy, rảo mắt khắp nơi tìm Lục U.
Cuối cùng, anh ấy tìm thấy Lục U ở bờ biển...
Gió biển rất lớn.
Lục U ngồi trên bờ cát, lặng lẽ nhìn mặt biển tĩnh lặng ngoài xa.
Không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một người có ý chí sắt đá như Lục Thước chợt thấy cay mũi. Anh ấy đi đến ngồi xuống cạnh em gái, nhẹ nhàng ôm vai cô, để cô tựa vào vai mình: "Em nghĩ gì mà không về nhà vậy, chị dâu lo cho em lắm đấy."
Một lúc lâu sau, Lục U quay sang anh: "Anh, anh biết rồi sao?"
Lục Thước trầm giọng ừ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô: "Em muốn sinh đứa bé thì cứ sinh, đâu phải chúng ta không nuôi nổi!"
Lục U không nói gì.
Cô nhìn mặt biển xanh thẳm, nhìn thật lâu, lại cúi đầu nhìn chăm chú viên kim cương xanh trên ngón tay.
Là chiếc nhẫn Diệp Bạch đã tặng cô.