Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ trong phòng bệnh, chỉ có bọn họ và con của họ.

Diệp Bạch có chút không nhịn được.

Anh nghiêng người, hôn lên trán cô, sau đó lại hôn lên môi...

Lục U hơi kháng cự: "Diệp Bạch!"

Mặt của cô nghiêng hẳn một bên không muốn để anh hôn, nhưng Diệp Bạch lại nắm chặt cằm của cô, để cô nhìn mình. Sau đó dưới ánh nhìn ấy, lại một lần nữa cúi thấp đầu, hôn lên môi cô.

Không phải hôn sâu, chỉ là một cái chạm nhẹ.

Cô vẫn luôn phản kháng, thậm chí còn hơi run rẩy.

Mà Diệp Bạch lại như bị mê hoặc… Thậm chí anh còn chạm vào ga giường, ôm chặt thân thể mềm mại nở nang sau sinh của cô, cảm nhận cảm giác mê người ấy, khiến cơ thể anh căng cứng đến cực hạn.

Thật ra không phải là dục vọng, mà là một phản ứng sinh lý.

Tính ra, Diệp Bạch đã hơn nửa năm không chạm vào phụ nữ. Có lẽ là do gánh nặng tâm lý, trong nửa năm này, dù là thủ dâm thì cũng rất ít... Giờ gặp một người phụ nữ thì đương nhiên sẽ có phản ứng.

Đùi cô chạm phải đùi anh.

Lục U đương nhiên có thể cảm giác được, cô hơi ngước đầu mắng anh là biến thái, Diệp Bạch không dám chống chế, cũng không chống lại.. Anh chỉ ôm lấy cô, khẽ hỏi: "Em định nuôi Lục Ngộ bằng sữa mẹ à?"

Lục U cắn răng, hừ nhẹ: "Anh mau đứng dậy đi!"

Thật ra anh không đè vào cô, nhưng bắp đùi chạm trúng thứ kia, dù cách một lớp chăn mỏng thì cô cũng có thể cảm nhận được...

Diệp Bạch thấy cô sắp giận, bèn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn ấy, rồi buông ra.

Đúng lúc này, Tiểu Lục Ngộ bắt đầu khóc.

Đứa nhỏ rất hiếu động, vừa khóc vừa đạp văng tấm chăn, âm thanh vang dội.

Diệp Bạch vội vàng đến dỗ con.

Anh kiểm tra, bé chưa tiểu, vậy chắc là do đói.

Anh ôm con lên, nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng Tiểu Lục Ngộ chẳng thèm để ý, cứ gào khóc đòi ăn, cái miệng nhỏ mở thật to...

Diệp Bạch nhìn đứa bé mới sinh.

Làn da trắng trẻo, ngũ quan rõ ràng, có lẽ do là con lai, tay chân thon dài, vừa sinh đã cao 58cm, hẳn sau này sẽ rất to con.

Diệp Bạch nhìn Lục U, còn chưa mở lời.

Lục U nói khẽ: "Đưa con cho tôi."

Giọng Diệp Bạch còn khẽ hơn cô: "Em định cho bé ăn à?"

Lúc này, Lục U đã có chút sức lực, cô chống người ngồi dậy, hỏi lại: "Chẳng lẽ là anh cho?"

Diệp Bạch không lên tiếng.

Anh ôm con, Lục U cũng không tránh né, cô nhẹ nhàng mở nút áo ngực... Diệp Bạch cẩn thận đặt bé vào lòng cô, Tiểu Lục Ngộ rất biết ăn, ngửi được mùi mẹ thì lập tức lao ra, mút chùn chụt...

Thị giác, kết hợp với âm thanh kích thích,

Diệp Bạch ma xui quỷ khiến nói một câu: "Anh đâu có! Có cũng chỉ cho em ăn thôi."

Lục U chăm chú cho Tiểu Lục Ngộ ăn.

Cô dừng một lúc rồi lạnh lùng nói: "Diệp Bạch, anh bớt giở trò lưu manh đi."

Diệp Bạch nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó ngồi xuống cạnh giường, để Lục U tựa lên vai mình, vậy thì cô có thể dễ chịu hơn một chút, ban đầu Lục U không chịu, nhưng anh cứ kiên trì.

Lúc cô cho con ăn, anh nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp bả vai, để cô dễ chịu hơn một chút.

Tiểu Lục Ngộ ăn xong no đến căng bụng.

Đứa bé mới ra đời, ăn no lại ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, hoàn toàn không biết giao lưu cùng người lớn... Diệp Bạch ôm bé về giường nhỏ, lại nhìn thật lâu, nhìn mãi vẫn luôn cảm thấy không đủ.

Đây là con của anh và Lục U.

Trông khá giống Tiểu Lục Hồi, tuy nhiên Tiểu Lục Hồi thanh tú hơn một chút, Lục Ngộ thì lại sắc sảo hơn, nhưng lớn lên chắc cũng rất đẹp.

Nhìn hai mẹ con, Diệp Bạch cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Anh đứng dậy, trông thấy Lục U định xuống giường, anh vội vàng bước qua đỡ cô: "Sao lại xuống giường? Muốn đi vệ sinh à? Để anh ôm em đi!"

Lục U còn chưa kịp từ chối thì anh đã ôm mình đến toilet.

Lúc đóng cửa, ánh mắt của cô hơi phức tạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK