Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Bạch đáp xuống sân bay, tin nhắn đầu tiên gửi đi là báo bình an với cô.

"Anh tới rồi! Bình an!"

Lục U nhìn tin nhắn của anh, ngón tay vuốt ve từng chữ, cô nhìn thật lâu… Tiểu Lục Hồi nhảy nhót bước tới, nhào vào lòng cô rồi ý ới hỏi Diệp Bạch.

Trong lòng Tiểu Lục Hồi, Diệp Bạch chính là bố mình.

Lục U kiên nhẫn nói cho cô bé biết, Diệp Bạch phải ra ngoài, vài hôm nữa sẽ về.

Sau khi trở về sẽ làm cho Tiểu Lục Hồi một chú ngựa gỗ nhỏ mới.

Tiểu Lục Hồi nghe thế thì vui cực kỳ.

Một ngày, hai ngày, năm ngày…

Từ sau ngày thứ năm, Diệp Bạch bắt đầu không nhắn tin nữa, chỉ thỉnh thoảng điện về, nói rằng tạm thời anh chưa về dược, Lục U cũng không hỏi anh vì sao chưa về, chỉ dặn anh chú ý chăm sóc bản thân.

Một tháng sau, Lục U nghĩ có lẽ anh sẽ không thể về được nữa rồi.

Không phải là không thể về thành phố B.

Mà là không thể quay lại với cô, cũng không thể nào làm một con ngựa gỗ nhỏ cho Tiểu Lục Hồi, cô nhìn chú chó bị Diệp Bạch bỏ lại, trong lòng thầm tìm cách xử lý.

Chú chó Labrador kia đang nằm rạp trên mặt đất, hai mắt đảo quanh.

Lục U nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Thật ra thư ký của Diệp Bạch vẫn thường xuyên đến đây, đưa đến một số tài liệu cần chữ ký của Lục U, nói là ý của Tổng Giám đốc Diệp.

Lục U cũng xử lý thay anh.

Nhưng cô không đợi Diệp Bạch nữa, cô bắt đầu một cuộc sống mới, bắt đầu tham gia những cuộc xã giao, những bữa tiệc… Bắt đầu kết bạn mới, thậm chí còn tham dự hôn lễ của Từ Chiêm Nhu.

Trong hôn lễ, cô gặp Chương Bách Ngôn và vị hôn thê của anh ta.

Trông rất xứng đôi.

Hình như đối phương cũng biết thân phận của cô, ánh mắt dừng lại trên người cô rất lâu, Lục U thản nhiên đối mắt… Cô không ngồi lại quá lâu, chỉ ở lại nửa tiếng rồi chuẩn bị về trước.

Trước khi đi, cô vào phòng vệ sinh một chuyến.

Khi ra ngoài, cô phát hiện Chương Bách Ngôn đang tựa vào cửa phòng vệ sinh, như thể đang đợi cô.

Lục U hơi giật mình.

Nhưng cô vẫn bước đến bồn rửa tay, vặn vòi nước màu vàng, rửa tay chậm rãi.

Sau khi rửa xong, cô ngước mắt lên.

Ánh mắt cô và Chương Bách Ngôn giao nhau trong gương.

Lục U khẽ mỉm cười: "Đã lâu không gặp!"

So với thái độ bình tĩnh thản nhiên của cô, Chương Bách Ngôn có vẻ cực kỳ để ý… Anh ta nhìn chằm chằm mặt cô, nhận ra nét tiều tụy không thể che giấu được của cô dù đã có lớp trang điểm tinh xảo.

Rõ ràng Chương Bách Ngôn cũng biết vì Diệp Bạch nên cố trở nên hốc hác đến mức này.

Anh ta cũng biết Diệp Bạch chạy ra nước ngoài vì một cô gái tên Gina.

Sau một lúc lâu, anh ta mới khàn giọng hỏi: "Em với anh ta thế nào rồi?"

Tiếng nước từ vòi vẫn chảy ào ào, át đi tiếng nói chuyện của bọn họ.

Lục U chưa từng nghĩ tới có một ngày cô có thể nói chuyện phiếm với Chương Bách Ngôn như những người bạn cũ thế này, cô có thể cảm nhận được ý tốt của anh ta, có lẽ khi đã hoàn toàn buông bỏ được, người ta có thể thoải mái như vậy đấy!

Cô ừ một tiếng: "Vẫn như trước."

Chương Bách Ngôn biết cô không nói thật, tình cảm của cô và Diệp Bạch không thuận lợi, mà cô lại không nói với anh ta... Chắc là để tránh nghi ngờ.

Dù sao thì anh ta cũng đã đính hôn, dù sao thì trước đây, bọn họ cũng từng trải qua rất nhiều chuyện với nhau.

Chương Bách Ngôn dừng lại ở đó.

Cho dù trong lòng vẫn còn nhiều vấn vương tiếc nuối, nhưng thật sự không nên quấy rầy người ta nữa. Anh ta chỉ có thể đứng nhìn cô từ nơi xa, xa thật xa, trao cho Tiểu Lục Hồi một chút tình thương của bố mà chỉ bản thân mới biết.

Anh ta như thế, Lục U cũng im lặng.

Nói chuyện được mấy phút đã xem như vượt ranh giới, Lục U tắt vòi nước, xoay người: "Chương Bách Ngôn, chúc mừng anh đính hôn."

Anh ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.


Lục U đi ngang qua anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK