Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây không nói gì thêm.
Đêm tối yên tĩnh, cả hai người đều không tiếp lời, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh nhau một lúc lâu rồi mới về phòng ngủ chính.
Khi Hoắc Tây đi tắm, Trương Sùng Quang trông chừng Miên Miên.
Cậu tựa vào cạnh giường, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mềm của đứa bé, một tay khác kiếm tra tài liệu trên điện thoại.
Miên Miên đang mơ, mơ về bổ, về mẹ, và về bố nhỏ nữa.
Trên bờ cỏ, còn có cả Tiếu Quang.
Trong giấc mơ, khóe miệng Miên Miên khẽ nhếch lên.
Trương Sùng Quang không khỏi cúi đầu thơm cô bé, khi ngước mắt lên, cậu nghĩ chẳng thế nào thương con gái cho đủ được!
Hoắc Tây ra khỏi phòng tắm, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Cô nhẹ bước đến: “Đi tắm rửa đi, cũng trễ rồi!”
Trương Sùng Quang còn định chuồn ra ngoài châm một điếu thuốc, không ngờ đã bị
Hoắc Tây cản lại: “Không phải nói muốn em có thai sao?”
Cậu bèn ngồi xuống trở lại.
Cậu kéo cô vào trong lòng mình, con ngươi đen láy khóa chặt cô: “Em vừa nói gì?”
Những lời như vậy, Hoắc Tây không thể nhắc lại lần nữa.
Cô định đứng dậy, nhưng cơ thế đã bị cậu giữ chặt, không thế nhúc nhích được tí gì… Trương Sùng Quang dán vào sau tai cô, giọng bỗng hơi khàn khàn: “Anh nghe người ta nói, nếu làm chuyện kia mạnh hơn thì sẽ càng dễ mang thai hơn! Lầu sau… Em cho anh vào trong, nhé?”
Mặt Hoắc Tây nóng lên: “Anh đi tắm đi!”
Trương Sùng Quang khẽ bật cười, vài năm qua cậu không cười được mấy lần, nụ cười này bỗng chốc xua tan cảm giác thù địch quanh người, trông cậu cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu dịu dàng dán vào mặt cô, rồi xuống cổ, xuống thêm một chút nữa…
Dưới ánh đèn trần sáng trưng,
Hoắc Tây xấu hố vô cùng!
Va chạm vuốt ve như thế một lát, Trương Sùng Quang bắt đầu thấy hơi hưng phấn, nhưng cậu nhận ra Hoắc Tây đang ngại Miên Miên ở đây, đành phải nhịn lại…
Từ sau đêm đó, mối quan hệ của bọn họ đã dịu đi rất nhiều.
Thứ bảy, Hoắc Minh bắt đầu gọi mọi người, ai ở thành phố B cũng đều được kêu về, không khí trong biệt thự rất xôm tụ.
Miên Miên rất thích đến nhà ông ngoại chơi.
Cô bé cũng rất thích người cậu Lục Trầm của mình, bình thường khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu luôn đem lại cảm giác nghiêm nghị, nhưng chỉ cần ở trong vòng tay mẹ cậu, khuôn mặt đó sẽ lộ ra vẻ mềm yếu ngay.
Miên Miên ôm Tiểu Quang theo, cô bé phải khoe nó trước mặt Lục Trầm mới được.
Bố bảo, người bình thường không có Tiều Quang được đâu.
Miên Miên tự nhủ trong lòng, người bình thường cũng sẽ không có hai bố được, cô bé vừa có một bố lớn, vừa có một bố nhỏ nữa cơ.
Chiếc Land Rover màu đen chậm rãi tiến vào biệt thự.
Trương Sùng Quang xuống xe, mở cửa sau rồi bế Miên Miên xuống.
Miên Miên ôm Tiểu Quang trong ngực.
Lục Trầm đứng đối diện, xụ mặt nhỏ hỏi Lục Thước: “Sao nhà chúng ta không nuôi một bé cún vậy ạ?”
Lục Thước thấy phiền, hơn nữa khi thấy chó, cậu nhớ tới dáng vẻ Lục Huân ở nhà người đại diện khi ấy, lần mò sờ chú chó.
Đời này, nhà bọn họ sẽ không bao giờ nuôi chó!
Lục Thước đã ba mươi tuối, vừa trưởng thành vừa quyến rũ.
Cậu liếc con mình, hừ nhẹ một tiếng: “Sau khi nuôi chó, mẹ con chăm con hay là chăm chó? Con hiểu chưa, sau khi nuôi chó, một nửa tình thương của mẹ sẽ dành cho chó!”
Tiếu Lục Trầm cúi đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng từ bỏ ý định này.
Đương nhiên là mẹ quan trọng hơn so với chó rồi!
Lục Thước lừa gạt con trai thành công thì cảm thấy khá vừa lòng, cậu ngấng đầu nhìn đôi vợ chồng son, nở nụ cười hả hê khi thấy người khác gặp nạn: “Cậu chờ mấy đứa lâu lắm rồi đấy!”
Trương Sùng Quang vỗ vỗ Miên Miên, bảo cô bé đi chơi với Lục Trầm đi.
Cậu và Hoắc Tây cùng tiến vào đại sảnh, người trong nhà đã đến khá đ’ây đủ, Hoắc Doãn Tư và Hoắc Kiều đều đã đến, nhưng Lục u đã về thành phố c nên không đến đây.
Hoắc Tây gọi một tiếng bố mẹ, cố vờ như
không có chuyện gì cho qua chuyện.
Hoắc Minh hừ nhẹ: “Chuyện kết hôn quan trọng như vậy mà không thèm báo cho người nhà một tiếng, cứ như thế chuồn ra ngoài làm là sao? Mẹ con cẩn thận lựa chọn, chuẩn bị trang sức váy cưới cho ai mặc, cho ai mang đây hả?”
Hoắc Tây chột dạ.
Cô khẽ ho nhẹ một tiếng: “Miên Miên đã lớn như vậy rồi, giờ mới làm hôn lễ thì rất khó coi!”
Hoắc Minh làm sao không hiếu con gái mình, cười lạnh: “Con cũng biết khó coi đấy à!”
Hoắc Tây thẳng thắn đáp: “Không con thì còn Doãn Tư và Hoắc Kiều đó thôi, đủ để mẹ bận rộn chuẩn bị.”
Vừa nói xong, Hoắc Minh bèn chuyển sự chú ý sang con trai con gái của mình: “Doãn Tư, con chừng này tuổi rồi, con nói xem có phải nên dẫn một cô gái về ra mắt bố mẹ hay không? Còn nếu con không có khả năng đó, ngày mai đi xem mắt ngay cho bố?”
Giọng miễn cưỡng của Hoắc Doãn Tư vang lên: “Con mà cần xem mắt?”
Gì cơ?
Mấy lời này, nghe cũng thú vị đấy chứ!
Hoắc Minh tạm thời bỏ qua cho cậu ấy, ông nhìn sang con gái nhỏ của mình, Tiểu Hoắc Kiều
lập tức cản lời: “Bố, con còn nhỏ mà!”
Cũng đúng!
Hoắc Minh lại nhìn sang Hoắc Tây: “Con nhìn đi, là do con không chịu làm gương tốt cho hai em đây, đứa nào đứa nấy đều rề rà không chịu kết hôn!”
Hoắc Tây cười cười: “Bố, bố nói oan cho con quá! Nhà mình gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, đều do làm gương từ lời nói và hành động của bố mà!”
Hoắc Minh tức đến mức… muốn chặn thẻ của cô!
Trương Sùng Quang vổ nhẹ Hoắc Tây: “Lâu rồi mới về nhà, đừng đấu võ mồm nữa!”
Hoắc Doãn Tư lật sang trang tạp chí, thản nhiên nói: “Đây là văn hóa gia đình của hai người bọn họ! Anh Sùng Quang, tôi khuyên anh đừng tham gia vào chuyện này, bố trông vậy thôi chứ đang hưởng thụ đấy! ồng ấy một ngày không đấu võ mồm thì khó chịu bứt rứt lắm!”
Nói xong, cậu ấy bèn đứng dậy, nghiêm chỉnh xin rời đi.
“Xin lỗi mọi người, con có trận đánh golf, thư ký đã chờ con ở ngoài rồi… Mọi người từ từ nói chuyện nhé.”
Hoắc Minh bất mãn đáp: “Ngày nào đánh
chẳng được?”
Hoắc Doãn Tư cài lại khuy măng sét kim cương của mình, cười thản nhiên: “Trận hôm nay rất quan trọng, không dời được!”
Từ góc nhìn của Hoắc Tây, cô có thể thấy bãi đậu xe.
Bên cạnh chiếc Black Phantom là một bóng người nhỏ xinh của thư ký An. Hoắc Tây đoán ra trận golf chỉ là giả, chủ yếu là Doãn Tư muốn bóc lột hết giá trị thặng dư của thư ký An!
Đúng là đồ tư bản!
Hoắc Doãn Tư đi đến bãi đậu xe, thư ký An mở cửa xe cho cậu, Hoắc Doãn Tư cúi người ngồi vào.
Thấy thư ký An mở cửa ghế phó lái.
Cậu khẽ nhíu mày nói: “Ngồi ghế sau!”
An Nhiên hơi bất an ngồi vào bên cạnh cậu, mặc dù tính tình cô đơn giản nhưng cũng không phải là ngây thơ, hoàn toàn không biết gì, đặc biệt là gần đây trong công ty bắt đầu lan truyền tin đồn giữa cô và Tống Giám đốc Hoắc.
Nói cô là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Nhưng cô không muốn ăn thịt con thiên nga này, cô cũng không phải là cóc ghẻ, cô và Tổng Giám đốc Hoắc chỉ đơn giản là hai người không chung đường.
Nhưng cô tiếc công việc này, cô bỏ qua mọi lời đàm tiếu không hay, nhưng trực giác phụ nữ không thế nào lừa dối bản thân, Tổng Giám đốc Hoắc đối đãi với cô rất khác so với người khác.
Giống như hôm nay, rõ ràng là đi chơi golf, nhưng Tống Giám đốc lại ăn mặc vô cùng trang trọng.
Cũng rất đẹp nữa!
Rực rỡ chói mắt, thu hút cực kỳ!
Thật ra cô cũng định nói rõ với Tổng Giám đổc Hoắc, nhưng ngoại trừ việc anh ấy hơi hung dữ với cô, thường xuyên bắt cô ra ngoài tăng ca, thì cũng chưa từng làm gì quá đáng với cô.
Nếu cô chủ động nói gì đó, thì chắc chắn là mạo phạm cậu, là tự mình đa tình.
Nghĩ vậy, cô bèn cố ép những suy nghĩ kia xuống.
Hoắc Doãn Tư nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bên cạnh mình, cấn thận dè dặt như ánh mắt của chú thỏ nhỏ nhìn một con sói lớn xấu xa, thật thú vị!
Cậu bỗng mở mắt, lấy từ gì đó từ trong ngăn đế đồ rồi ném vào tay cô.
Là một quả táo.
Cảnh thỏ nhỏ ăn táo chắc chắn cũng sẽ rất thú vị!
An Nhiên ôm quả táo, hơi ngơ ngác không biết làm gì, đây là đang đưa cho cô ăn sao?
Hoắc Doãn Tư vuổt nhẹ nếp nhăn trên quần, chậm rãi hỏi: “Không thích ăn sao? Vậy đi ăn đồ Tây đi!”
An Nhiên lấy hết dũng khí: “Tống Giám đốc Hoắc, không phải anh có hẹn chơi golf sao?”
“Giờ hủy!”
“À đúng rồi, gần đây tôi sắp chuyển đến ở một căn hộ gần công ty! Tôi không thích ở lại chỗ đã có người giúp việc bán thời gian đến, cũng không thích dì giúp việc ở lại nhà… Thế này đi, em đến ở đó, tiện thế chăm sóc tôi.”
Cậu nói một cách thản nhiên nhẹ nhàng, nhưng lại làm An Nhiên đờ ra.
ở lại căn hộ của cậu, chăm sóc cậu?
Đây chẳng phải là đang bảo cô sống chung với cậu sao?
Đương nhiên cô không dám nói mấy lời phản nghịch như vậy với sếp lớn, chỉ dám nhỏ giọng phản kháng: “Tôi không quen ở nhà người khác!”
Vậy sao…
Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư gõ gõ đầu gối, động tác như cảnh đẹp ý vui, cậu hơi
ngẫm nghĩ: “Vậy để công ty thuê cho em một căn hộ ở gần đó đi! Mỗi tháng cho em hai mươi ngàn tiền thuê nhà, được không? Mỗi ngày em chuấn bị ba bữa cho tôi, giặt quần áo, vệ sinh đơn giản là được.”
An Nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng cô không thế từ chổi hai mươi ngàn tiền thuê nhà kia, số tiền đó có thể giúp cô…
Cô không nói được hay không.
Xem như cam chịu!
Tâm trạng Hoắc Doãn Tư rất tốt, cậu ra lệnh cho tài xế: “Chạy đến căn hộ gần công ty đi.”
Lái xe gật đầu, quay đầu xe…
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một nơi rất lớn, Hoắc Doãn Tư phong độ xuống xe, sau đó quay lại nhìn An Nhiên ở trong xe: “Sao còn chưa xuống xe?”
An Nhiên xuống xe, bước đến cạnh cậu, thì thầm nói: “Nhanh quá!”
Hoắc Doãn Tư nhướng mày nhìn cô.
An Nhiên lập tức nói: “Tống Giám đốc Hoắc làm việc nhanh quá!”
Hoắc Doãn Tư lộ vẻ kiêu ngạo, dẫn người vào thang máy lên tầng cao nhất, cửa mở ra, thư ký nhỏ ngây người ngay lập tức… Nói là căn hộ,
nhưng tổng diện tích cộng với tầng trên cũng phải ít nhất 400 mét vuông.
Trang trí màu kem, rất ấm áp.
Hoắc Doãn Tư nhìn ánh mắt sáng rực của cô, lòng hư vinh được thỏa mãn, cậu ném thẻ chìa khóa lên huyền quan, bắt đầu thay giày: “Em thích phòng ngủ nào thì cứ chọn phòng nấy.”
An Nhiên nhẹ giọng nói: “Em thuê phòng nào cũng được!”
Hoắc Doãn Tư cũng không bắt ép cô, cậu vào phòng bếp nhìn tủ lạnh, bên trong có rất nhiều đồ, đầy đủ từ hoa quả, rau dưa đến các loại thịt.
Cậu quay sang nhìn thư ký nhỏ còn đứng ngoài cửa, hơi mất tự nhiên nói: “Tôi muốn ăn đồ ăn nhà làm.”
An Nhiên mới hai mươi hai tuổi, cô cũng không muốn làm mẹ người khác.
Nhưng Tống Giám đốc Hoắc đã cho cô quá nhiều!
Cô lập tức cởi áo khoác, nói: “Tôi làm ngay đây!”
Nhưng vừa cởi áo khoác ra cô đã hối hận, bởi vì cô tưởng hôm nay sẽ đi đánh golf, cho nên bên ngoài chỉ mặc một bộ đồ thể thao có khóa kéo, bên trong chỉ mặc một cái áo nhỏ ren có dây.
Cô vội vàng đóng áo khoác lại, cao giọng nói: “Tôi quên mat!”
Hoắc Doãn Tư vẫn đứng cạnh tủ lạnh trong phòng bếp, cậu liếc cô một cái, sau đó từ từ lấy một chai sữa trong tủ lạnh ra, bình tĩnh nói: “Có cố ý cũng không sao đâu!”
Mấy lời cợt nhã gì vậy chứ?
An Nhiên bổng nhận ra Tổng Giám đốc Hoắc thật sự có ý với mình, lúc này cô nên thẳng thừng từ chối, sau đó rời khỏi cuộc sổng của cậu, bởi vì người đàn ông như Tổng Giám đốc Hoắc không phải là người mà cô có thể dể dàng dây dưa.
Nhưng Tống Giám đốc Hoắc cho cô rất nhiều thứ!
Mà cô lại cực kỳ cần tiền!
Cô chỉ có thế giả câm giả điếc, làm việc bên cạnh cậu, thậm chí còn nấu cơm, giặt quần áo cho cậu.
Cô ngây thơ nghĩ, chỉ cần cậu không nói toạc ra, cô có thể nhận phần tiền lương này,
Và cả hai mươi ngàn tiền thuê nhà mỗi tháng.
Cô thật sự rất cần số tiền này!
An Nhiên yên lặng hơn bình thường rất nhiều, tài nấu nướng của cô cũng không phải quá tốt, cô nấu mất cả tiếng nhưng cũng chỉ được vài
món không vừa ý lắm…
Khi cô dọn đồ ăn ra, Hoắc Doãn Tư đã ngồi đợi sẵn ở bàn ăn.
Cô xấu hố nhắc trước, bảo đồ ăn không ngon lắm đâu.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô một cái, cầm đũa bắt đầu ăn cơm, sau khi lặng yên nuốt xuống một miếng, cậu buông đũa nói: “Để công ty đăng ký cho em một lớp học nấu ăn đi! Tiện thế tham gia lớp học cắm hoa và dọn dẹp đơn giản luôn.”
Lòng tự trọng của An Nhiên bị tổn thương nghiêm trọng, cô nhỏ giọng phản bác, nói không cần.
Hoắc Doãn Tư dựa vào lưng ghế, nói: “Học thêm mấy thứ đó đi, sẽ có ích đấy!”
Cậu đã quen ra lệnh ở công ty, không ai dám phản đối quyết định của cậu chứ đừng nói đến một thư ký nhỏ như cô.
An Nhiên cầm bát lên ăn.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô, lại bày ra thái độ bề trên: “Tôi còn chưa ăn mà em đã ăn rồi sao?”
An Nhiên lập tức buông chén: “Tôi gọi đồ ăn ngoài cho anh!”
Rõ ràng là đồ ăn ngoài không nằm trong thực đơn kén chọn của Tổng Giám đốc Hoắc, cậu liếc cô một cái, cầm điện thoại di động gọi một
nhà hàng đồ Tây năm sao, còn dặn người ta nhớ đem một chai vang đỏ đến đây.
Trong khi chờ đồ ăn đến, cậu ngồi xem TV, lạnh nhạt ra lệnh cho cô dọn dẹp phòng ngủ.
An Nhiên đổi giày rồi vào phòng.
Mới bước vào cô liền hơi giật mình, hóa ra nơi này có người ở, khắp nơi đều có hơi thở cuộc sống.
Trên chiếc giường lớn trắng như tuyết còn có một chiếc áo sơ mi nam cũ.
Cô nhặt lên định bỏ vào túi lớn, không ngờ ở dưới còn một chiếc quần lót màu đen.
Tơ nguyên chất, dáng quần hình viên đạn.
Rõ ràng là quần đã được mặc, mang theo chút mùi hương nam tính đặc biệt, khiến mặt cô đỏ ửng lên.
Cô nghĩ, chẳng lẽ sau này cô phải giặt cả những thứ riêng tư như thế này sao?
Lớp nấu ăn, lớp cắm hoa, lớp dọn dẹp… Dù chậm hiểu đến đâu cũng có thế hiểu được ý định của cậu, nhưng cậu lại không nói gì!
Khoảnh khắc đó, An Nhiên bỗng muốn chạy trốn.
Nhưng cô vừa xoay người lại, đã thấy Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa phòng ngủ, cậu tựa vào
cạnh cửa lẳng lặng nhìn cô, lát sau mới lên tiếng: “Em không cần giặt cái đó! Tối hôm qua tôi ngủ muộn nên quên!”
An Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô cụp mắt: “Vậy tôi để vào nhà vệ sinh cho anh.”
Hoắc Doãn Tư không nói gì, đợi cô ra khỏi phòng vệ sinh, cậu mới nhẹ giọng nói: “Em thích thì có thể xuống dưới, ở đây có năm phòng.”
An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.
Thật ra cô cảm thấy hơi có lỗi với Hoắc Doãn Tư, cô biết rõ cậu có tình cảm với mình, nhưng cô lại lợi dụng tình cảm này của cậu… Cô nợ cậu, cho nên cô sẽ cổ gắng làm những món ăn hợp khẩu vị của cậu, để đến ngày cô từ chức, cậu có lẽ sẽ không quá tức giận.
May mà, những lần sau đó, Tống Giám đốc Hoắc vẫn kén chọn như vậy.
Cô mơ màng nghĩ, chắc là mình nghĩ nhiều rồi!
Tổng Giám đốc Hoắc là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể để ý đến cô, anh ấy chỉ là… cần một thư ký giống người giúp việc thôi!
Đề đáp lại khoản tiền thuê nhà 20.000 hàng tháng, An Nhiên đã học nấu hơn ba mươi món ăn chỉ trong vòng một tuần.
Cô cũng tìm hiểu thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Tống Giám đốc Hoắc.
Cô dọn dẹp nhà trọ ngăn nắp gọn gàng, quần áo của Tống Giám đốc Hoắc luôn luôn được là thẳng thớm, thậm chí còn mang theo mùi mới giặt thơm ngát, dễ chịu.
Hoắc Doãn Tư ngồi trong văn phòng, hơi cúi đầu ngửi cổ tay áo.
Là giặt tay!
Cô ngốc kia không biết thường xuyên giặt tay quần áo sẽ đau tay sao?
Không phải cậu không biết cô coi trọng công việc này, cậu cũng muốn nói rõ vài chuyện với cô… có lẽ, có lẽ thứ cậu muốn là yêu đương với cô, chứ không phải tìm một người giúp việc nhỏ!
Nhưng cuộc sống thú vị gần đây lại khiến cậu muốn tận hưởng thêm một thời gian nữa!
Tối nay phải bắt cô ăn cà rốt mới được!
An Nhiên cực kỳ không thích ăn cà rốt, nhưng chú thỏ nhỏ thì phải thích chứ!
Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau khi tan làm, tám trạng Hoắc Doãn Tư liền tốt lên hẳn… Gần đây, chuyện cậu muốn làm nhất mỗi ngày, chính là làm thế nào đế bắt nạt thỏ nhỏ đây!
Chơi vui cực kỳ!
Cậu bấm máy nội bộ: “Gọi thư ký An vào đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK