Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CỐ Vân Phàm nói xong.
Lý Tư Ỷ ngây người, cô ấy không thể tin nổi vào những gì mình nghe được… cố Vân Phàm nói Cố Tư Kỳ, tức con gái anh ta không phải là con ruột anh ta?
Lý Tư Ỷ có thể chắc chắn rằng cố Vân Phàm nói thật, ông ta rất thương yêu đứa trẻ kia, ông ta sẽ không nói dối đế lấy lòng mình hay làm mình đối ý.
Vậy… đứa trẻ đó là con ai?
Cố Vân Phàm đoán được cô ấy đang nghĩ gì, không kìm được cười chua chát, ông ta vô thức rút một điếu thuốc rồi khẽ nói: “Tôi hút điếu thuốc.”
Nếu không ông ta không nói nối, dù sao đoạn quá khứ đó cũng chẳng vui vẻ gì.
Lý Tư Ỷ cào tóc: “Chuyện của anh không liên quan tới tôi.”
Cố Vân Phàm nhìn cô ấy chăm chú, lát sau ông ta cười: “Em lại dỗi rồi.”
Sau đó ông ta lẳng lặng rút một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, ông ta nhíu mày hút một hơi, ở giây phút đó cố Vân Phàm cảm tưởng như mình đã quay về là chàng trai trẻ vô tư 20 năm về
trước.
Nhưng cũng chỉ là giây phút thoáng qua.
Giây tiếp theo, ông ta lại là chủ tịch tập đoàn Cố Thị của ngày hôm nay.
Ông ta nghiêng đầu nhìn Lý Tư Ỷ, cô ấy tức giận không thèm nhìn ông ta nhưng ông ta biết cô ấy sẽ nghe, tình cảm mà cô ấy dành cho ông ta… ông ta vẫn biết.
Cổ Vân Phàm cầm điếu thuốc, biếu cảm rơi vào chuyện xưa.
Ông ta gian nan kể về cuộc hôn nhân giữa ông ta và bà Vương, ông ta không giấu Lý Tư Ỷ, ông ta khàn giọng nói: “Lúc bắt đầu, đúng là tôi muốn sống yên ổn với cô ta, nhưng tôi không có tình cảm với cô ta, thử hai tháng đều chưa phát sinh quan hệ, sau đó chắc là cô ta thất vọng…”
Ông ta cũng không nói nhiều về chuyện xấu của người vợ đã qua đời.
Dù sao đó cũng là mẹ ruột của tiểu Tư Kỳ.
Sau cùng, ông ta khẽ nói: “Tư Ỷ, tôi biết quan hệ giữa hai chúng ta còn nát hơn cuộc hôn nhân kia, nhưng tôi vẫn muốn có một cơ hội, một cơ hội được ở bên em.”
Không phải bây giờ ông ta mới hối hận, nhưng ông ta đã từng kết hôn!
Lý Tư Ỷ biết tâm tư của ông ta.
Cô ấy im lặng một lúc mới hỏi ngược lại: “Dựa vào đâu mà anh nghĩ vợ anh qua đời thì tôi phải ở bên anh! cố Vân Phàm, đúng là bây giờ cái gì anh cũng có, tiền đúng là một thứ tốt, nhưng tôi cũng quen với cuộc sống hiện tại rồi, nhiều thì nhiều một chút, ít thì ít một chút, tôi không thiếu lắm! Còn về tình cảm, chuyện không nên bàn nhất giữa hai chúng ta chính là tình cảm.”
Cô ấy bảo ông ta đừng hỏi về chuyện riêng của cô ấy nữa.
Trong xe yên tĩnh, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có tiếng hô hấp của hai người họ.
Khoảng một hai phút sau, ông ta bỗng bắt lấy cố tay cô ấy kéo cô ấy qua, ấn vào lòng mình, Lý Tư Ỷ đương nhiên không chịu liền cố sức giãy dụa, giãy dụa hơn một phút thì người đã nằm trên đùi ông ta.
Cô ấy không thuận theo, cố Vân Phàm dứt khoát giữ lưng cô ấy.
Cô ấy muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Lý Tư Ỷ cảm thấy mặt vừa đỏ vừa nóng, cô ấy cắn răng xấu hố nói: “Buông tôi ra! cố Vân Phàm, anh khốn kiếp!”
Cổ Vân Phàm ngồi thẳng tắp.
Ông ta vươn tay còn lại sờ khuôn mặt non
mềm của cô ấy, giọng nói trầm khàn: “Em mà còn giãy nữa, tôi còn có thể vô lại hơn đây.”
Lý Tư Ỷ không dám hé răng, cũng không dám vùng vẫy lung tung nữa.
Cô ấy nằm yên trên đùi ông ta, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ông ta, bỗng dưng cô ấy muốn khóc… trên thực tế cô ấy cũng khóc thật.
ở trong lòng người đàn ông mà cô ấy hận nhất, nước mắt không kiềm chế được.
Quần tây sẫm màu của cố Vân Phàm ướt một khoảng lớn, trông thật kỳ cục.
Nhưng ông ta không quan tâm, bởi vì Tư Ỷ của ông ta đang khóc… cách lần trước cô ấy khóc trong lòng ông ta, đã rất lâu rất lâu rồi.
Lý Tư Ỷ chỉ khóc, không nói.
Những ấm ức và oán hận đó là thứ mà cô ấy không muốn đề cập với cố Vân Phàm nhất… cô ấy cũng biết mình thất thổ, nhưng khi khóc ra, cô ấy mới biết rằng mình đã kìm nén quá lâu, cô ấy cũng cần phát tiết ra.
Đằng trước tài xế đã lái đến nơi rồi.
Nhưng anh ta không biết tình hình đằng sau như nào, tổng giám đốc cố cũng không có chương trình gì, vì thế anh ta đi lòng vòng ở gần công ty.
Thực ra cố Vân Phàm có một cuộc họp
quan trọng.
Nhưng lúc này Lý Tư Ỷ đang như này, làm sao ông ta bỏ cô ấy lại rồi đi họp được?
Nghĩ một cái, ông ta nói: “Lái xe đến biệt thự Bích Thủy Loan.”
Tài xế đáp một tiếng, rồi chuyển hướng lái sang đó.
Cố Vân Phàm cúi đầu, vươn tay ra xoa gáy Lý Tư Ỷ, giống như đang an ủi một vãn bối và cũng giống như đang xoa một con vật nhỏ yếu ớt… Từ đầu đến cuối, ông ta không ngăn cô ấy khóc, ông ta quá hiếu cô ấy.
Khi chiếc xe màu đen lái vào biệt thự, Lý Tư Ỷ vẫn đang mơ hồ.
Đợi tỉnh táo lại, chiếc xe dừng lại, tài xế cũng thức thời mở cửa đi xuống xe.
Cố Vân Phàm gọi cho thư ký Trương, dặn dò qua một chút, sau đó cúi đầu nhìn Lý Tư Ỷ, trông cô ấy vẫn còn hơi mờ mịt, vành mắt đỏ hoe ngập nước mắt trông rất đáng thương.
Ngón tay thon dài của ông ta lau nhẹ qua chỗ đó, ông ta dịu dàng nói: “Bôi thuốc giúp tôi, rồi ở đây Ổn định lại cảm xúc một chút, em như này không ra ngoài gặp người được đâu.”
Lý Tư Ỷ chưa kịp từ chối, ông ta đã nắm tay cô ấy xuống xe.
Bình thường biệt thự không có ai ở, cũng không có người giúp việc cố định, nhưng có người quét dọn theo giờ… cố Vân Phàm dẫn cô ấy lên thẳng phòng ngủ ở tầng trên, đợi ông ta đóng cửa lại, Lý Tư Ỷ mới hơi hoảng hốt.
“Sao vậy, em sợ à?”
Cố Vân Phàm cúi đầu nhìn cô ấy: “Trước kia lúc ở bên nhau, em còn dám coi tôi thành ngựa để cưỡi cơ mà, bây giờ chỉ ở chung một phòng, em đã sợ đến vậy rồi à?”
Lý Tư Ỷ muốn phủ nhận, nhưng cô ấy đang run thật.
Cố Vân Phàm không làm khó cô ấy, ông ta dẫn cô ấy ra sô pha ngồi, mình thì đi lấy hòm thuốc.
Khi ông ta ngồi xuống để cô ấy bôi thuốc,
Bọn họ hiếm khi ôn hòa với nhau như này, tựa như những tốn thương ở quá khứ chưa từng xảy ra, tựa như mấy năm nay bọn họ chưa hề phân ly.
Lý Tư Ỷ khẽ nói: “Đừng quấy rầy Trình Luật nữa, không đáng.”
Cố Vân Phàm nhìn cô ấy: “Đau lòng cho cậu ta?”
Lý Tư Ỷ cúi mặt lắc đầu: “Không phải! Không cần thiết thôi! Nó là chuyện đã qua rồi.”
Cô ấy nói xong, liền nghiêm túc bôi thuốc cho ông ta, thực ra vết thương khá nặng.
Đã một đống tuổi rồi, còn xúc động như thế.
Cố Vân Phàm lại không chịu bỏ qua, ông ta nhìn khuôn mặt vừa khóc xong của cô ấy, truy hỏi: “Cậu ta không quan trọng, nên em thấy không cần thiết! Tư Ỷ… tôi vẫn là người quan trọng trong lòng em đúng không, vậy nên mấy năm nay em vẫn hận tôi.”
Lý Tư Ỷ vừa lắc đầu, cái ót đã bị người ta giữ.
Ông ta nghiêng tới trước hôn cô ấy.
Lý Tư Ỷ sửng sốt nên hơi hé môi, bị ông ta tiến quân thần tổc hôn lấy, ông ta tham lam thưởng thức từng tấc của cô ấy, cường độ cuồng nhiệt như muốn nuốt luôn cô ây.
Lý Tư Ỷ nửa phản kháng nửa sợ hãi.
Cô ấy đấm lên bả vai ông ta, bi thương gọi tên ông ta: “Cố Vân Phàm… cố Vân Phàm…”
Cố Vân Phàm thoáng ngừng lại.
Ông ta ôm mặt cô ấy, lồng ngực phập phồng dữ dội, ông ta thấp giọng nói với cô ấy rằng đã nhiều năm rồi ông ta chưa chạm vào phụ nữ, ông ta bảo cô ấy rằng ông ta không kìm được nữa,
ông ta vừa cho cô ấy lựa chọn lại vừa bắt đầu cởi cúc áo cô ây.
Khi quần áo cô ấy không còn chỉnh tề hiện ra trước mặt người đàn ông.
Ông ta chẳng còn lấy mấy phần lý trí, ông ta còn không kịp lên giường, cũng không kịp cởi hết quần áo cô ấy… đã trực tiếp chiếm lấy cô ấy.
Một lúc lâu sau, không ai nói chuyện, ông ta cũng không có động tác nào nữa.
Họ cứ ôm nhau như thế.
Xung quanh yên lặng, ngoại trừ tiếng tim đập quá khích của nhau thì chỉ còn lại vài tiếng chim hót bên ngoài… cho nên chỉ cần một chút âm thanh nhỏ xíu vang lên cũng sẽ đặc biệt kích thích.
Lý Tư Ỷ nằm trên vai ông ta, bất kham thật sự.
Trong lòng cô ấy rõ ràng, tuy trận này là cố Vân Phàm chủ động, nhưng cô ấy cũng không từ chối, cũng coi như là phối hợp.
Chắc là lâu quá rồi chưa làm!
Bọn họ đều giống nhau, cả hai không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt đổi phương.
Mơ hồ, vặn vẹo… từ dịu dàng đến kịch liệt!
Xuyên qua một tầng lụa trắng, ánh mặt trời leo lên chiếc giường lớn xa hoa, cố Vân Phàm đặt người lên giường, sau đó phủ xuống… cả buổi sáng ông ta hầu như không buông tha cô ấy.
Cuối cùng, Lý Tư Ỷ mệt đến mức không thế bồi với ông ta nữa, cô ấy dứt khoát vùi đầu vào gối mặc ông ta làm.
Khi tỉnh dậy, toàn thân đau nhức.
So với cảm giác đau nhức thì đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, cô ấy đã phát sinh quan hệ với cố Vân Phàm, bọn họ làm rồi.
Lý Tư Ỷ đưa tay lên che mắt.
Chiếc giường lớn rất mềm rất thoải mái, cơ thề cũng rất mệt, cô ấy thật sự cần phải nghỉ ngơi một chút… nhưng cô ấy muốn rời khỏi đây.
Cô ấy đã ngủ với cố Vân Phàm, nhưng cô ấy không muốn phụ trách, và càng không cần ông ta phụ trách.
Lý Tư Ỷ tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, đang định mặc quần áo, hai cánh hai ôm lấy cô ấy từ phía sau, còn tiện tay phủ chiếc khăn tắm mềm mại lên người cô ấy.
Cố Vân Phàm vòng tay ra đằng trước, thắt dây lưng cho cô ây.
Ông ta hơi nghiêng ra trước, hỏi rất dịu dàng: “Có đau không?”
Lý Tư Ỷ lắc đầu.
Tâm trạng cố Vân Phàm đang rất tốt, đàn ông được thoải mái thì cũng khác, vả lại cô ấy cũng không phản ứng quá lớn, gào thét nói hối hận hay những lời khó nghe, ông ta khàn giọng nói: “Xuống lầu ăn chút gì đó?”
Lý Tư Ỷ nghĩ rồi đồng ý.
Biệt thự không có người giúp việc, nhưng chắc vừa nãy có người đưa thực phẩm tới.
Cố Vân Phàm nấu cơm, ông ta nấu các món theo khấu vị của Lý Tư Ỷ… cô ấy nhìn một bàn đồ ăn toàn là những món mình thích, trong lòng có hơi phức tạp.
Cô ấy nghĩ lúc cố Vân Phàm nấu những món này, chắc là đã mong chờ lấm.
Cô ấy cũng không chối bỏ luôn, chung quy hôm nay cô ấy cũng thoải mái, cũng không phải ông ta ép cô ây… cô ấy ăn cơm rất chậm rất nhã nhặn, thỉnh thoảng cố Vân Phàm lại gắp thức ăn cho cô ấy: “Ăn món này, em thích ăn món này nhất mà?”
Lý Tư Ỷ cúi đầu nhìn.
Lát sau cô ấy ngấng mặt lên nói: “Hôm nay chỉ là sự cố.”
Cổ Vân Phàm nhìn cô ấy, mãi một lúc sau ông ta mới chậm rãi hỏi: “Em có ý gì?”
Lý Tư Ỷ cắn môi: “Anh biết ý tôi mà!”
Cô ấy tưởng ông ta sẽ không vui.
Nhưng cố Vân Phàm lại cười nhẹ rồi hỏi ngược lại cô ấy: “Thế ý em là, em cho tôi làm không, không cần tôi phụ trách, đúng không?”
Lý Tư Ỷ:…
Cố Vân Phàm tự múc một bát canh, ông ta từ từ uống cạn bát canh, sau đó nhìn cô ấy rồi nói linh tinh: “Không ngờ bây giờ em cởi mở thật đấy! Xem ra vừa nãy tôi hầu hạ em rất tốt nhỉ! Nếu đã vậy… chúng ta đều độc thân, nếu mà có nhu cầu thì thỉnh thoảng cũng có thế thỏa mãn nhau một chút.”
Lý Tư Ỷ mắng ông ta vô lại.
Cổ Vân Phàm lại cười: “Không phải em nói đấy à? Chỉ là sự cố, không cần chịu trách nhiệm! Thế nên bây giờ tôi đưa ra yêu cầu này có gì không đúng, có câu nào không thuận theo ý em không?”
Lý Tư Ỷ cãi không lại ông ta.
Cố Vân Phàm thấy chuyển biến tốt liền bớt lại, nếu mà làm cò ấy cáu thật, có khi cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt ông ta nữa.
Nhưng ông ta vẫn không nhịn được nói ra câu cuối: “Xem ra mấy năm nay, em nhịn khá vất vả nhỉ.”
Lý Tư Ỷ không muốn để ý đến ông ta nữa.
Cố Vân Phàm không muốn làm cô ấy giận, nhưng ông ta vẫn vỗ nhẹ vào tay cô ây, rồi khá là dịu dàng nói: “Vừa nãy chúng ta không dùng bao, nếu tạm thời em chưa muốn có con, tốt nhất là uổng thuốc.”
Ống ta lại thêm câu nữa: “Lần sau không cần uống nữa.”
Lý Tư Ỷ không nói gì, nhưng mặt hơi nóng, cô ấy cũng hơi khinh bỉ chính mình… sao lại sa đọa đến mức này cơ chứ, lại còn cần cố Vân Phàm giải quyết nhu cầu sinh lý cho mình.
Trên đường đưa cô ấy về, ông ta xuống xe mua thuốc, hầu hạ đại tiểu thư uống.
Vừa khéo bạn nhỏ học buổi chiều xin nghỉ, cô ấy cũng đang mệt, thế là cô ấy vui lắm.
Cổ Vân Phàm đưa cô ấy về nhà.
Dừng xe ở dưới lầu nhà cô ấy thì thấy đang đúng bốn giờ chiều, ông ta ngấng mặt lên nhìn tầng trên rồi ho nhẹ một cái: “Có cần tôi đưa em lên không?”
Lý Tư Ỷ không khỏi sờ cổ.
Da cô ấy mềm, chạm nhẹ một cái đã để lại dấu vết rồi, huống hồ cổ Vân Phàm tịch mịch mấy năm nên như lang như hố, vùng da gần tai cô ấy bị ông ta cọ sát hiện rõ.
Cô ấy nhớ đến chuyện buổi sáng, mặt lại đỏ.
Cô ấy nghĩ mình không được gặp lại cố Vân Phàm nữa.
Dù là giao lưu cơ thể cũng không được!
Cô ấy lắc đầu: “Không cần.”
Cố Vân Phàm cũng cảm thấy như vậy hơi nhanh, nên không khăng khăng nữa, bây giờ người đã rơi vào tay ông ta, ông ta cũng chắc chắn cô ấy trốn không thoát… vì thế ông ta xuống xe mở cửa xe cho cô ấy, lúc Lý Tư Ỷ sắp đi ông ta bắt lấy cánh tay cô, dịu dàng nói một câu: “Nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Cô ấy đỏ mặt, dù sao vẫn là con gái, vẫn rụt rè.
Về đến nhà, cô ấy đang không biết phải ăn nói thế nào với mẹ mình, nào ngờ bà Lý đã đi thăm họ hàng trước rồi, ngôi nhà được dọn dẹp ngăn nắp, bà ấy còn nấu sẵn cơm tối cho Lý Tư Ỷ rồi.
Lý Tư Ỷ gọi điện mới biết.
Cô ấy ngồi trên sô pha ngấn người, lúc này điện thoại reo lên, Trình Luật gọi tới.
Cô ấy không muốn nghe máy, nhưng Trình Luật cứ gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Cuối cùng Lý Tư Ỷ vẫn bắt máy, cô ấy vô cảm nói: “Chúng ta đã kết thúc rồi! Mời anh về sau đừng làm phiền tôi nữa!”
ở đầu dây bên kia, giọng của Trình Luật có vẻ không được bình tĩnh như bình thường, hình như đã uống chút rượu.
Trình Luật lạnh lùng chế nhạo: “Cô đã ngủ với anh ta rồi đúng không? Lý Tư Ỷ… cô nói cho tôi biết, có phải trước đó cô vừa hẹn hò với tôi vừa ngủ với tên họ cố đó đúng không? Con mẹ nó, cô coi tôi là thằng ngốc hả?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thủy tinh vỡ.
Có thế thấy Trình Luật điên cỡ nào.
Rất may mắn là Lý Tư Ỷ đã dừng lại kịp thời, bình thường Trình Luật trông có vẻ là người rất chững chạc, thật không ngờ anh ta lại có tâm lý u ám và kích động như vậy.
Đợi Trình Luật bình tĩnh lại một chút, cô ấy mới nói: “Trình Luật, trước đây tôi thật sự nghiêm túc qua lại với anh, tôi chưa làm một chuyện gì có lỗi với anh cả! Bây giờ chúng ta chia tay rồi, tôi ngủ với ai cũng không liên quan tới anh, anh hiểu rồi chứ? Thế nên… đừng gọi điện cho tôi nữa!”
Trình Luật lại thở gấp hơn.
Anh ta kìm nén rồi chậm rãi nói: “Hôm nay cô đã ngủ với anh ta rồi!”
Lý Tư Ỷ không phủ nhận: “Đúng!”
Đầu dây bên kia im lặng như tờ, rất lâu rất lâu sau… Trình Luật bỗng cúp máy.
Vì cuộc gọi này, tâm trạng của Lý Tư Ỷ rất xấu, ăn cơm cũng không thấy ngon!
Cô ấy xem vé tàu cao tốc, rồi lại xem lịch lớp cuối tuần.
Cô ấy mua luôn vé sáng mai, chuẩn bị đến chỗ mẹ cô ấy, tiện thể thăm em bé mới sinh… có lẽ như thế thì tâm trạng cô ấy sẽ khá hơn một chút nhỉ!
Lý Tư Ỷ đi, cô ấy không nói với bất kỳ ai cả.
Cô ấy đến nơi cũng không thấy cố Vân Phàm gọi điện cho cô ấy, cô ấy thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô ấy sẽ không gọi điện hỏi ông ta, cô ấy đi vốn là vì trốn ông ta mà.
Hai ngày sau, bà Lý cũng nhìn ra tâm tư của cô ấy, bà ấy nói: “Cậu ta chưa tìm con à?”
Lý Tư Ỷ lắc đầu.
Bà Lý hỏi cô ấy nghĩ thế nào, cô ấy cũng không nói được… hai người đang nói chuyện, trong radio chợt phát một tin xã hội quan trọng, đề cập đến Cố Vân Phàm chủ tịch tập đoàn cố Thị ở thành phố B.
Lý Tư Ỷ lẳng nghe, nhưng nghe xong chân cô ấy cũng hơi run.
Cô ấy nói với bà Lý: “Mẹ, con phải về thành phố B luôn đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK