Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, Khương Lan Thính xoay người, một tay ôm con trai, một tay vòng qua gáy cô, cúi đầu hôn cô, vì đang trong sảnh khách sạn nên chỉ hôn nhẹ một cái, không hôn sâu.

Hoắc Kiều hơi sửng sốt.

Sau đó, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, tìm cớ che đi sắc xuân trong ánh mắt, giọng nói hơi hổn hển: "Khương Lan Thính, chúng ta đang ở bên ngoài..."

Anh nhìn thẳng: “Về phòng là được, có phải không?”

Hiếm khi Hoắc Kiều đỏ mặt.

Dù họ đã kết hôn, cũng đã yêu nhau rất nhiều năm nhưng cô vẫn chưa quen với việc anh nói về những chủ đề thân mật như vậy ở bên ngoài... Đồng ý không được, không đồng ý hình như lại có vẻ giả tạo.

Khương Lan Thính từ từ buông cô ra, đưa cô lên căn phòng ở tầng cao nhất.

Vừa vào phòng, anh thay quần cho Tiểu Khương Sanh, rửa cái mông nhỏ cho cậu bé, rất chuyên nghiệp.

Anh càng không giống một chàng trai trẻ nóng lòng muốn ân ái với Hoắc Kiều.

Lúc chăm sóc con trai, anh bảo cô đi tắm, thư giãn một chút.

Hoắc Kiều vốn định làm thay, nhưng thấy anh chăm nom rất tốt nên cô cũng lấy quần áo đi tắm.

Lúc đi ra, Tiểu Khương Sanh đã thức dậy.

Khương Lan Thính xắn tay áo sơ mi lên, đang chơi xếp gỗ với con trai, nhìn thấy Hoắc Kiều đi ra, anh ra vẻ lạnh nhạt nhìn cô một cái, Hoắc Kiều lanh mắt phát hiện ra quần anh có một khối phồng lên.

Nhưng vẻ mặt của Tổng giám đốc Khương rất kìm nén.

Hoắc Kiều chửi thầm một tiếng cầm thú rồi đi đến phòng khách đọc kịch bản...

Còn lại Khương Lan Thính, anh bóp mặt Tiểu Khương Sanh, hỏi con trai: "Bố có phải là cầm thú hay không? Bố có phải là cầm thú hay không..."

Tiểu Khương Sanh đã nói được bập bẹ.

Cậu bé ê a mấy câu: “Bố là cầm thú, bố là cầm thú.”

Hoắc Kiều trong phòng khách nghe vậy, không nhịn được bật cười: "Đến Khương Sanh cũng nói anh là cầm thú."

Khương Lan Thính nghe vậy cười khẽ: “Anh không cầm thú thì sao có thằng nhóc này?”

Vừa nói xong, cả hai đều im lặng.

Sự ra đời của Tiểu Khương Sanh là ngoài ý muốn.

Khi đó bọn họ đã lâu không sinh hoạt vợ chồng, chỉ một đêm hiếm hoi mà đã có Tiểu Khương Sanh... Nghĩ đến đây, Hoắc Kiều thoáng ngẩn ngơ.

Nhưng ngay sau đó cô lập tức lắc đầu.

Cô không muốn nhớ lại những chuyện không vui.

Nhưng Khương Lan Thính lại đi tới ôm lấy cô từ phía sau, đặt đôi môi mỏng lên vành tai mềm mại của cô, nhỏ giọng hỏi: “Giận à?”

Hoắc Kiều tiếp tục xem kịch bản của mình, giọng đều đều nói: "Sao dễ tức giận như vậy chứ! Mà Khương Lan Thính này, anh cũng nên tu thân dưỡng tính đi, em nhớ không lầm thì anh cũng hơn ba mươi rồi!"

“Cho dù đến sáu mươi thì anh vẫn có thể thỏa mãn em được.”

Đàn ông rất vô liêm sỉ, những lời thô tục như thế này cũng nghĩ ra được.

Hoắc Kiều buông kịch bản xuống, lẳng lặng nhìn anh rồi trầm ngâm: "Lúc sáu mươi tuổi cũng không chắc là chúng ta còn bên nhau đâu! Không chừng lúc đó bên cạnh anh lại có thêm mấy bà lão xinh đẹp khác.”

“Cái gì mà bà lão xinh đẹp, nói nhăng nói cuội.”

Khương Lan Thính dở khóc dở cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK