Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lan Thính không chút suy nghĩ, bước tới nắm lấy tay cô: "Hoắc Kiều!"

Hoắc Kiều hất tay anh ra!

Cô nhìn anh ta, hốc mắt hơi đỏ, giọng nói càng ngày càng bình tĩnh hơn, hỏi: "Khương Lan Thính, đừng quên chúng ta đã chia tay! Mới lúc nãy, anh và bạn gái của anh suýt chút nữa đã làm chuyện đó, bây giờ anh đang giả tạo như thế này cho ai xem? Là cho tôi hay là cho bạn gái mới của anh?"

Khương Lan Thính lần đầu tiên cúi đầu, nhỏ giọng nói:

Anh ta lại xin lỗi cô ấy: "Hoắc Kiều, tôi không phải người vô tâm! Tôi không phải là người đàn ông như vậy, cô muốn bồi thường cái gì tôi cũng đều đáp ứng."

Hoắc Kiều hơi ngẩng đầu lên, một lúc sau cô nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ muốn anh tránh xa tôi ra! Cả đời này chúng ta sẽ không liên quan đến nhau nữa! "

Anh ta cau mày: "Cô hận tôi như vậy sao?"

Hoắc Kiêu giễu cợt: "Chẳng lẽ anh muốn tôi làm bạn với anh à? Khương Lan Thính, anh mơ đẹp đấy. "

Cô nói xong thì rời đi.

Khương Lan đứng đó một lúc lâu.

Tống Thanh Thanh vô cùng tủi thân, vốn là một buổi chiều ngọt ngào nhưng lại bị bạn gái cũ của Khương Lan Thính phá hỏng... Cô ta bước tới, vòng tay qua cổ Khương Lan Thính hôn anh, cố gắng khơi dậy nhu cầu của anh.

Khương Lan Thính đã không còn hứng thú nữa.

Anh gạt tay cô ta ra, khẽ nói: "Em đến phòng dành cho khách tắm đi! Thay quần áo xong, anh sẽ đưa em về."

Tống Thanh Thanh khó chịu: "Khương Lan Thính, đây không phải lỗi của anh! Đó là do cô ta không mời mà tới! Cô ta còn hất nước vào em, cô ta ỷ vào tiền trong gia đình mà cố ý đến quậy."

Cô ta nói thêm: "Hơn nữa, em hẳn nên đến phòng ngủ chính để tắm rửa chứ?"

Khương Lan im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Đây là nơi anh với cô ấy từng sống cùng nhau, em đến phòng dành cho khách tắm rửa đi!"

Tống Thanh Thanh sững sờ.

Ngay lúc đó, cô ta hiểu tại sao khi nãy anh vừa hôn cô ta trên chiếc ghế dài vừa chuẩn bị làm chuyện ấy... Hóa ra bà chủ của phòng ngủ chính là Hoắc Kiều, hóa ra là cô ta mới là người không xứng.

Thế là sau khi Hoắc Kiều rời đi, Tống Thanh Thanh và Khương Lan Thính cũng chia tay trong không vui.

Đương nhiên, cô ta không dám lấy nước hất vào mặt anh chứ đừng nói đến cho anh một cái tát.

Tống Thanh Thanh chỉ dám tỏ ra lạnh lùng với anh.

Sau khi Khương Lan Thính đưa cô ta trở về, anh thật sự lạnh nhạt với Tống Thanh Thanh mấy ngày, vốn dĩ tính tình anh đã không tốt, lúc ở bên Hoắc Kiều thì Hoắc Kiều đều nể anh ta vài phần, lúc này đây anh ta tự nhiên cũng sẽ không chịu hạ thấp mình trước Tống Thanh Thanh.

Chiến tranh lạnh mấy ngày, anh ta lại cảm thấy mình như đang giận chó đánh mèo.

Thế nên, anh mới gọi điện thoại cho Tống Thanh Thanh mời cô ta đi ăn tối.

Lúc đó, cô ta phải trực ban buổi tối, Tống Thanh Thanh ngọt ngào nói: "Vậy sau giờ làm việc anh tới đón em, chúng ta đi ăn thịt nướng nhé? Em biết một nhà hàng thịt nướng vô cùng ngon, thịt được nướng với dầu thơm phức."

Khương Lan Thính: ...

Có lẽ để làm cho cô ta vui vẻ, anh bèn đồng ý, dựa vào ghế sô pha và nghịch điện thoại di động trong một giờ, đến thời gian mới cầm áo khoác đi đón người.

Đêm đầu xuân, cái lạnh tháng ba.

Khương Lan Thính đậu xe ở cửa hội quán, ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Tống Thanh Thanh, một lúc sau mới nhận được câu trả lời ngọt ngào từ cô ta: [Em lập tức ra ngay!]

Khương Lan Thính có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hưng phấn của cô ta, không khỏi nở nụ cười!

Tâm tình của cô gái nhỏ!

Quả nhiên chưa đầy năm phút, Tống Thanh Thanh đã bị một nhóm thiếu nữ vây quanh, Tống Thanh Thanh đương nhiên là người xinh đẹp nhất trong đám con gái đó, trông cô ta có vẻ nhút nhát rụt rè, đi tới kêu lên: "Khương Lan Thính!"

Lan Thính gật đầu, nghiêng người mở cửa ghế phụ cho cô.

Tống Thanh Thanh đỏ mặt lên xe.

Các cô gái còn lại tản ra cười khúc khích.

Khương Lan Thính cầm vô lăng, hỏi: "Đi chỗ nào ăn bây giờ?"

Tống Thanh Thanh cau mày, nhỏ giọng nói: "Không phải đã thống nhất sẽ đến nhà hàng thịt nướng sao?"

Cô ta lấy điện thoại của anh tìm kiếm: "Được rồi, ở ngay đây thôi!"

Lan Thính thản nhiên liếc nhìn, sau đó khởi động xe, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Có thể trong con hẻm nhỏ đó không có chỗ đậu xe."

"Vậy thì dừng xe ở bên ngoài rồi đi vào! Đúng lúc, em đang muốn cùng anh đi tản bộ!"

Vẻ mặt Tống Thanh Thanh ngọt ngào.

Khương Lan Thính không nói gì thêm, anh ta thầm nghĩ: Bố anh ta nói rất đúng, anh ta và Tống Thanh Thanh quả thật có rất nhiều điểm không hợp nhau, nhưng về phương diện khác, anh không muốn thay đổi tính cách của cô ta. Bởi vì đó là những gì anh ta cảm thấy thú vị ở cô ta.

Lan Thính trầm tư suy nghĩ.

Anh ta không ngờ sẽ gặp Hoắc Kiều ở quán thịt nướng kém sang như vậy, cho dù cô ấy đang ngồi quay lưng ra cửa nhưng anh ta vẫn nhận ra cô.

Một chiếc áo len trắng đơn giản phối với quần ống loe màu đen, mái tóc đen dài uốn thành những lọn tóc lớn nằm rải rác trên vai.

Đối diện cô là một người đàn ông trẻ tuổi thanh lịch.

Trong mắt tràn ngập niềm yêu thích.

Khương Lan Thính nhìn thêm vài lần nữa, chắc chắn cậu nhóc này không quá 24 tuổi, anh ta cười lạnh, Hoắc Kiều mới tuổi này đã bắt đầu chơi trò trâu già gặm cỏ non rồi à.

Tống Thanh Thanh cũng nhìn thấy, cô ta nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Hoắc Kiều này thật sự là âm hồn không tan.

Cô ta im lặng nhìn Khương Lan Thính, phát hiện sắc mặt anh vô cùng khó coi!

Bởi vì lúc này cậu nhóc kia đang bóc tôm cho Hoắc Kiều, Hoắc Kiều còn rất hưởng thụ.

Bọn họ nhìn giống như đôi tình nhân ngọt ngào!

Khương Lan Thính ngồi thẳng xuống chiếc bàn bên cạnh, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, khịt mũi khinh thường: "Đây là bạn trai nhỏ mới của cô sao? Đang học đại học nào vậy? "

Hoắc Kiều lúc này mới nhìn thấy anh ta.

Cô ấy chống cằm, đôi mắt quyến rũ động lòng người: "Anh Khương, thật là trùng hợp!"

Khương Lan Thính không thích nghe cô ấy gọi anh ta như vậy, anh ta thích cô ấy gọi anh ta là Lan Thính nhưng bây giờ anh ta không quan tâm, anh ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng: "Nhỏ tuổi như vậy, không có sự nghiệp bền vững cũng không có gia thế, chú Hoắc và dì Hoắc sẽ đồng ý sao?"

Hoắc Kiều chớp chớp đôi mắt quyến rũ: "Cũng giống như chúng ta lúc trước thôi, chỉ là chơi đùa, cần gì phải đồng ý hay không đồng ý!"

Sắc mặt Khương Lan Thính rất khó coi khi nghe thấy lời này: Cô ấy nói cô ấy và anh ta quen nhau chỉ là chơi đùa!

Khuôn mặt cậu nhóc đỏ lên, cậu lắp bắp: "Tôi nguyện ý để chị chơi đùa!"

Anh ấy thực ra là em trai của bạn Hoắc Kiều.

Anh ấy thích Hoắc Kiều, nhưng Tiểu Hoắc Tiêu đã có tuổi nên đương nhiên là không thể! Bình thường Hoắc Kiều chỉ trêu chọc anh ta, đương nhiên khi quen Khương Lan Thính cô ấy cũng luôn giữ mình trong sạch, không chủ động bắt chuyện với bất kỳ người khác giới nào.

Bầu không khí vô cùng kì lạ!

Cô ấy véo mặt cậu nhóc, mỉm cười: "Tối nay, tôi sẽ hết mình yêu thương cậu!"

Khương Lan Thính nghe vậy cũng không còn cảm giác thèm ăn.

Anh ta nhìn Hoắc Kiều: "Cô có thể tự trọng một chút được không? Cô và cậu ta quen nhau được bao lâu rồi mà đã qua đêm với nhau? Đi đến chỗ của cô hay thuê một phòng khách sạn? Cậu ta có đủ khả năng trả tiền tiền thuê phòng ở độ tuổi này sao?"

Sắc mặt Hoắc Kiều trở nên lạnh lùng, cô ấy lấy khăn giấy lau dầu trên ngón tay mảnh khảnh của mình, chế nhạo hỏi: "Tôi qua đêm với ai, qua đêm ở đâu... Có liên quan gì đến anh không? Khương Lan Thính, đừng cho rằng tôi đã chia tay anh rồi mà còn phải giữ mình vì anh đấy? Bị người khác nghe được không sợ bị người ta cười rớt quai hàm ư!"

Khi nghe thấy câu này, sắc mặt Khương Lan Thính tái nhợt: "Không liên quan gì đến tôi sao?"

Trước khi Hoắc Kiều kịp lên tiếng, Tống Thanh Thanh đã mở miệng nói với khuôn mặt tái nhợt, giọng nói dường như sắp khóc: "Khương Lan Thính, bây giờ anh đang là bạn trai của ai?"

Bầu không khí vô cùng xấu hổ!

Khương Lan Thính nắm lấy tay Hoắc Kiều, nhẹ nhàng thả xuống, đúng vậy... Anh ta thật sự đã quên mất rằng mình đã chia tay với Hoắc Kiều, hiện tại anh ta là bạn trai của Tống Thanh Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK