Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Kiều chỉ đang dạo chơi trong giới giải trí này thôi.

Đạo diễn và Tổng Giám đốc Tiền cung kính tiễn vợ chồng Khương Lan Thính ra về ——

Tiếu Bạch vẫn còn đứng ngoài cửa, hứng gió lạnh.

Bây giờ cuối cùng anh ta đã nhận ra bản thân chỉ là một cái rắm trong giới giải trí, nếu gặp người dồi dào tài nguyên thực sự thì ngay cả cơ hội cười làm lành với người ta cũng không có.

Anh ta nghĩ thông suốt, dứt khoát cúi đầu trước Hoắc Kiều.

Anh ta nói: "Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ xin cô cho tôi một con đường sống."

Hoắc Kiều nhẹ nhàng sửa sang quần áo, hờ hững nói: "Tôi không có thói quen đuổi tận giết tuyệt, nhưng về sau chúng ta đừng gặp mặt nhau sẽ tốt hơn."

Tiếu Bạch khẽ thở phào.

Trong lòng anh ta biết, dù Hoắc Kiều không đối phó với anh ta thì anh ta cũng phải bắt đầu lăn lộn lại trong giới giải trí mất mấy năm, hơn nữa anh ta nhìn sắc mặt Tổng Giám đốc Tiền có vẻ không còn muốn tốn tiền vì anh ta nữa.

Chạm đến ích lợi Tổng Giám đốc Tiền làm anh ta đã không còn được ưu ái nữa.

Khương Lan Thính dẫn Hoắc Kiều rời đi.

Khi ngồi vào xe, Hoắc Kiều nói: "Để em lái xe cho! Anh ngồi đằng sau trông Khương Sanh đi."

Khương Lan Thính khẽ vuốt tay lái, cười nhạt: "Anh chỉ uống một hớp trước khi ăn, xem như uống súc miệng thôi mà... Đúng rồi, biểu hiện lúc nãy của anh thế nào?"

Hoắc Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, giọng mềm mại: "Tư thế rút tấm chi phiếu ra rất đẹp trai."

Khương Lan Thính nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Trong ánh mắt anh thoáng lóe lên ý đồ xâm lược của người đàn ông, Hoắc Kiều nhìn mà nổi cả da gà, cô nói: "Em không bán thân vì chút tiền đó đâu, Khương Lan Thính, anh nằm mơ đi!"

Anh chậm chạp nói: "Vậy mà anh lại cảm thấy tối hôm qua em còn hưởng thụ hơn anh đấy!"

Hoắc Kiều mắng anh lưu manh: "Con còn đang trên xe đấy!"

Khương Lan Thính tiến lên, nghiêng người lau kính chiếu hậu, cười nói: "Con mới bao lớn, nghe hiểu được à? Lớn thêm chút nữa mới cần chú ý hơn... Lấy mình làm gương!"

Anh không đứng đắn.

Hoắc Kiều không thèm để ý đến anh, hôn nhân môn đăng hộ đối có chỗ tốt là không ai phải cúi đầu với ai, càng không cần phải hạ mình khuất phục lấy lòng, cô không cần anh đầu tư, tự mình đầu tư là được rồi.

Khương Lan Thính cũng hiểu rõ trong lòng.

Nhưng anh đầu tư hay cô đầu tư vẫn có sự khác nhau.

Anh lại nhìn cô, sau đó mới ung dung thong thả rút tay về, đạp ga... Trên đường đi, họ nói về đề tài tối nay, vừa nói chuyện mấy câu, Tiểu Khương Sanh đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ trên ghế trẻ em.

Trở về khách sạn, Khương Lan Thính xuống xe, đi tới ôm con trai.

Vươn tay sờ một cái...

Thằng nhóc này, tã đã phồng lên, là do cậu bé tè trong xe.

Anh liếc nhìn Hoắc Kiều, nhẹ nhàng nói: "Ăn được ngủ được, nuôi tốt thật! Có điều ngây thơ quá, không biết là di truyền từ ai trong chúng ta."

Anh nói mập mờ, nhưng làm sao Hoắc Kiều lại không nhận ra ẩn ý của anh.

Không phải ý nói Khương Sanh giống cô sao?

Cô không đồng tình: "Ngây thơ thì có gì sai? Hơn nữa, Khương Lan Thính, Khương Sanh mới bao nhiêu tuổi, sao anh biết được con có ngây thơ hay không... Không đúng, ý anh là thằng bé ngốc!"


Hoắc Kiều đi theo sau lưng anh, có chút tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK