Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm nói cầu hôn!
Trong lòng Minh Châu rất vui vẻ, nhưng cô cũng đã lớn, đã có sự dè dặt của một người phụ nữ.
Vì vậy ậm ờ nói: “Anh cầu hôn thì liên quan gì đến em?”
Nói xong cô cũng cảm thấy mình đang làm bộ làm tịch, có chút ngượng ngùng, thế là cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại di động.
Lục Khiêm im lặng nhìn cô.
Hồi lâu sau, ông mới nhỏ giọng nói: “Em là đứa con gái duy nhất trong nhà, em nói xem, anh cầu hôn thì có liên quan gì đến em?”
Ngón tay Minh Châu khựng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Lục Khiêm, đây là mơ sao?”
“Không phải mơ! Minh châu, sau này chúng ta đã có thể quang minh chính đại!”
“Em có thể nói với bất cứ ai rằng em là bà xã của anh.”
“Thước Thước đến nhà trẻ, anh cũng có thể đưa đón thằng bé với em.”
Lúc nói những lời này, ông rất nhẹ nhàng, nhưng cũng lộ vẻ đau xót.
Những công việc này là hoạt động thường của những người bình thường, nhưng lại vô cùng khó khăn đối với ông.
Ông nắm lấy tay Minh Châu, nói nhỏ: “Sau khi dự án kết thúc, anh sẽ không còn là ngài Lục nữa, sẽ chỉ là chú Lục của em.”
Anh ôm cô vào lòng.
Mặt cô áp vào bụng ông, đã ở độ tuối này mà vóc dáng của ông được gìn giữ rất tốt.
Bằng phẳng rắn chắc, không hề có chút gì là sự phát tướng của đàn ông trung niên.
Minh Châu nhắm mắt lại.
Ôm ấp hồi lâu, cô mới thì thầm: “Cho dù… cho dù có kết hôn thì em vẫn muốn đi làm.”
Ông đồng ý.
Ông nợ cô quá nhiều, sẽ không giam cầm cô ở nhà.
Cô bé của ông đã cao lớn trưởng thành, ông sẽ không đế cô trở lại như xưa.
Minh Châu rất thỏa mãn.
Cô lặng lẽ duỗi ngón tay ra nhìn chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp trên đó.
Cô nhẹ giọng nói: “Anh đó, tuổi đã cao rồi,
sính lễ đưa không nhiều cũng không sao! Anh trai và chị dâu đưa cho em rất nhiều thứ, em và Thước Thước không cần anh nuôi.”
Lục Khiêm nghe xong vừa tức giận vừa buồn cười.
Ông nhẹ nhàng nhéo má cô.
ở trong lòng cô, ngay cả vợ con mà chú Lục cũng nuôi không nối sao?
“Lát nữa chúng ta về căn hộ cũ nhé?” ông trầm giọng nói.
Minh Châu muốn đi dạo phố.
Cô và ông qua lại từ đó đến nay đã nhiều năm, nhưng thực sự bước ra ngoài một cách quang minh chính đại thì chưa bao giờ.
Cảm giác này rất mới mẻ.
Không phải Lục Khiêm không chịu đi cùng cô mà do ông thích ở một mình hơn.
Vả lại, vừa rồi ông đã thực sự bị cô kích động.
Cô nói ông đã lớn tuối.
Rời khỏi nhà hàng, Lục Khiêm tự mình lái xe.
Minh Châu đã không còn là một cô bé nữa, đàn ông muốn chở mình đến căn hộ, cô ít nhiều cũng đoán được dụng ý của ông, nhưng ông đã không nói trắng ra thì cô cũng sẽ không tự làm
xấu mặt mà chủ động mở miệng.
Xe thế thao màu đen đi qua Fortune Plaza.
Lục Khiêm nhớ đến Nguyên Đán năm đó, rõ ràng là thích cô nhưng ông lại quan tâm đến tuổi tác và thân phận của họ.
Nhiều năm sau, họ vẫn ở bên nhau.
Minh Châu ngồi bên cạnh phát hiện ra cảm xúc của ông.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Lục Khiêm cười nhẹ một cái, nắm tay cô không nói gì.
Rất nhanh xe đã đến căn hộ nhỏ trên đường Quảng Nguyên.
Xuống xe đi lên lầu, cửa mở ra, bên trong không mở lò sưởi nên hơi lạnh.
Có lẽ là vì đã quá lâu không ở cùng nhau, những chuyện trai gái đối với cả hai đều có chút lạnh nhạt, hay nói thẳng ra là ngượng ngùng.
Lục Khiêm mở đèn, cởi áo khoác lông ea: “Mở lò sưởi đi em, ấm lên rồi thì em hằng cởi áo.”
Minh Châu làm ổ trên ghế sa lon, tiếp tục chơi game.
Giọng cô nhẹ nhàng êm ái: “Ai muốn cởi chứ?”
Lục Khiêm lặng lẽ mỉm cười.
ông cũng không lo cho cô nữa, chỉ nói: “Có người mẹ nào suốt ngày ôm điện thoại di động như em không?”
Minh Châu sợ ông lấy mất.
Cô hỏi ngược lại: “Có người mẹ nào một mình vất vả nuôi con giống như em không?”
Lục Khiêm:…
Ông sờ mũi một cái, mở lò sưởi rồi đun nước, tiếp đó còn gọi đặt hàng một ít rau củ, trái cây, rau, đồ ăn vặt, thịt thà các loại, rõ ràng đến nơi này vào tối nay được quyết định vào phút chót.
Một lúc sau, người giao hàng giao đồ tới.
Người đàn ông bận bịu trong bếp.
Minh Châu len lén nhìn ông, ông rất cao, dáng người thon dài, nhìn từ phía sau thật sự rất trẻ.
Cô khẽ khịt mũi: Trông trầm tĩnh thật đấy.
Dù sao thì Lục Khiêm cũng là một người đàn ông trải đời, lại có thân phận địa vị.
Đương nhiên có dáng vẻ trầm tĩnh này.
Ông thích cơ thế cô, thích chuyện nam nữ, nhưng ông cũng thích chăm sóc cô. Mỗi lần cô ăn đồ ăn do tự tay ông nấu với vẻ mặt thỏa mãn, ông đều rất vui vẻ.
Vừa rồi ở nhà hàng cô không ăn được bao nhiêu.
Ông nấu cho cô món súp xương bò, thêm rau ngò và một ít mì.
Cô gái quan tâm đến vóc dáng, luôn nói rằng phải ít ăn ngọt.
Ông cũng chú ý điều này.
Lục Khiêm nấu xong, để lên mâm, bưng tới phòng ăn nhỏ.
Minh Châu ngửi thấy mùi thơm thì đi tới, thấy chỉ có một bát bèn hỏi: “Sao anh không ăn?”
Lục Khiêm ngồi bên cạnh cô, rút ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa.
Ông cười khẽ: “Trước giờ anh không quá ham muốn với chuyện ăn uống.”
Minh Châu nghĩ lại, dường như Lục Khiêm rất ít ăn khuya, khấu phần bữa chính của ông cũng được kiểm soát rất tốt, rất quan tâm đến việc chăm sóc bản thân, cô hừ nhẹ một tiếng: “Ham đẹp thế làm gì, dụ dỗ mấy cô bé nhỏ à?”
Lục Khiêm cũng không giận cô.
Ông liếc nhìn cô: “Không phải dụ được em rồi sao?”
Khuôn mặt Minh Châu đỏ bừng, cô không khỏi nhớ tới năm đó khi lần đầu tiên gặp ỏng ở
nhà họ Hoắc.
Giống như nhìn thấy thần tiên vậy!
Ngay cả bây giờ, ông vẫn rất có vốn liếng.
Tao nhã lịch sự, nhưng sao có thể ngờ rằng ở trên giường lại hung hãn như vậy!
Cô nghĩ tới chuyện không đứng đắn, không dám nói gì thêm nữa.
Lục Khiêm hiểu cô nhất, ông nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng bật cười.
Ánh mắt ông mang tính xâm lược, nhưng ông lại không có bất kỳ hành động gì, giống như dùng dao cùn giết người vậy.
Minh Châu không chịu nổi.
Cô chậm rãi ăn xong, nhìn cái bát không rồi lại ngước lên nhìn ông.
Lục Khiêm vẫn bất động.
Những ngón tay thon dài nghịch điếu thuốc trắng như tuyết, chậm rãi vân vê làm cho khuôn mặt cô đỏ bừng…
Tay cầm điếu thuốc của Lục Khiêm khẽ vuốt qua khuôn mặt mịn màng của cô, từ từ hướng xuống dưới, nhẹ nhàng gãi vào cố cô, khiến trái tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giọng nói của Minh Châu hơi nức nở: “Anh không được làm như vậy.”
Rõ ràng là đang đùa cợt.
Lục Khiêm ngẩng đầu lên, đặt điếu thuốc trên môi rồi châm lửa.
Ông rít một hơi, cười khẽ: “Không thích à?”
Không phải không thích, mà là không chịu nối, đạo hạnh của cô so với ông thì kém xa, ông làm vậy khiến cô cảm thấy bị ăn hiếp…
Minh Châu gần như không dám nhìn ông.
Lục Khiêm đứng dậy bế cô lên…
Minh Châu sợ hết hồn, lại có chút ngại ngùng, tay cô giơ lên giữa lưng chừng hồi lâu mới thả xuống, cô níu lấy tay áo sơ mi của ông: “Thả em xuống.”
Lục Khiêm vẫn không dừng bước.
Ông cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Em ăn no rồi, có phải nên đến lượt của anh hay không?”
Cái gì mà… ăn no…
Cô đỏ mặt, tay chân không biết phải làm sao.
Đã quá lâu rồi, quá lâu chưa từng…
Nhưng dù cô có căng thẳng đến đâu thì vẫn bị Lục Khiêm đặt xuống cuối giường, thân thể bị vùi lấp vào chiếc giường êm ái, chóp mũi toàn là mùi bụi bặm nhàn nhạt, dù sao thì nơi đây cũng đã rất lâu không có người ở.
Lục Khiêm giữ nguyên tư thế, nhẹ nhàng hôn cô một lúc.
Ông nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, lần đầu tiên thốt ra những lời âu yếm: “Minh Châu, em đẹp quá.”
Tuy là lời âu yếm, nhưng cũng là lời thật lòng.
Anh em nhà họ Hoắc, ai nấy đều xinh đẹp rạng ngời.
Lúc này, mái tóc đen dài như rong biến của cô xõa trên ga giường trắng như tuyết, cộng với khuôn mặt đẹp như đóa phù dung khiến lòng ông rung động vô cùng.
Tuổi của cô nhỏ hơn ông rất nhiều, Lục Khiêm rất thương cô.
Ông hôn khắp nơi dọc theo khuôn mặt cô, sau đó mới đứng dậy.
Ông cởi chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của mình ra rồi lót nó lên ga giường.
Sau đó, cô được ông bế lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc áo màu xanh nhạt kia.
“Đã lâu không có người ngủ, sợ trên giường có côn trùng.” ông giải thích.
Mặt Minh Châu càng đỏ hơn.
Lục Khiêm khuỵu gối, từ từ áp sát, bắt đầu
yêu thương cô.
Từng mảnh quần áo rơi xuống sàn…
Cô yếu ớt ôm lấy cố ông, nhỏ giọng nói: “Thật sự có côn trùng à?”
Lục Khiêm cười khẽ.
Đến lúc này rồi mà cô vẫn có thể nghĩ tới những chuyện kia…
Đến khi cô bị ông làm cho bật khóc, người đàn ông mới ghé vào sau tai cô, xấu xa khẽ hỏi: “Còn sợ côn trùng hay không, hửm?”
Minh Châu đấm ông, nấc lên.
Lục Khiêm không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, ai bảo cô nói sai…
Nói ông lớn tuổi!
Đàn ônq lớn tuối thích qái trẻ nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK