Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Kiều đứng bên cạnh Khương Lan Thính, nhỏ giọng nói: "Là con ôm anh ấy trước, không cho anh ấy đi.”

Trong nháy mắt, trong căn phòng rộng lớn không còn một chút âm thanh nào.

Bà Khương: Con dâu thật dũng cảm!

Ông Khương: Con trai vẫn còn sức hấp dẫn! Xem ra tình cảm vợ chồng chúng nó đã tốt hơn rất nhiều! Nhưng bây giờ Hoắc Kiều nói vậy thì làm sao tiếp lời đây? Bảo người ta nói tiếp thế nào được chứ?

Một lúc lâu sau, cuối cùng ông Khương cũng tìm được lời nói, phê bình vợ mình:

“Bà xem vợ Lan Thính kìa, đời sống tình cảm rất phong phú, bà nói xem, bà còn chưa tới thời kỳ mãn kinh mà sao lại lạnh nhạt với chồng vậy! Lát nữa bà phải tâm sự với Hoắc Kiều, học tập nhiều hơn.”

Bà Khương hiểu là mình bị hy sinh.

Rõ ràng lão già này một tuần cũng phải có mấy lần, bây giờ còn nói mình lạnh nhạt.

Bà Khương nghiến răng nghiến lợi: “Ông nói đúng!”

Chờ ngủ trên sàn nhà đi!

Mặt ông Khương vẫn đỏ, cố gắng hòa giải: "Như vậy đi, đêm nay đứa trẻ sẽ ngủ với bố và mẹ con, hai đứa con suy nghĩ thật kỹ xem phải chăm sóc đứa trẻ như thế nào cho tốt... Ngày mai nói sau."

Ba mẹ Khương Lan Thính mang tiểu Khương Sanh đi trước.

Bọn họ có kinh nghiệm phong phú trong việc nuôi dạy con cái, Hoắc Kiều không có gì phải lo lắng, chỉ là trong lòng cô vẫn có chút khó chịu, cô đá vào Khương Lan Thính ngay khi ba mẹ rời đi, kế tiếp cô chuẩn bị ngủ.

Khương Lan Thính cau mày: "Em không muốn bàn tiếp chuyện này sao?"

Hoắc Kiều đang thay đồ ngủ trong phòng thay đồ, giọng nói vang lên: "Anh nói gì vậy? Trong tương lai, chỉ cần anh kiềm chế dục vọng đáng xấu hổ này lại, Khương Sanh liền sẽ không có chuyện gì."

Khương Lan Thính nói: "Chuyện này, không phải chúng ta đã thảo luận rồi sao, là em chủ động."

Anh cũng đi theo vào và thưởng thức dáng vẻ thay đồ của cô.

Hoắc Kiều ném quần áo đã thay vào mặt anh, cô thật sự rất bực mình, lẽ ra cô không nên để Khương Lan Thính qua đây. Mặc dù tối nay cô có chút chủ động nhưng anh vẫn liên tục nhắc lại việc này.

Cô bực mình, Khương Lan Thính lấy váy của cô xuống.

Anh đi tới, anh sao lại không biết cô đang giận cái gì, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, anh nâng cằm cô hôn nhẹ một cái, giọng nói trầm thấp vang lên: "Anh thích cách em muốn anh, anh cũng thích dáng vẻ của em khi em chủ động làm chuyện đó với anh, chứng minh rằng trong trái tim em có anh, chứng minh rằng em không nghĩ tới muốn người khác, chứng minh rằng cơ thể em chỉ phản ứng với anh."

Hoắc Kiều cắn một cái nhẹ vào cằm anh.

Cô cố ý giễu cợt: "Anh vui vẻ ký giấy ly hôn, rồi xem em có phản ứng với người khác không...... Em chỉ là không muốn ngoại tình, em chỉ còn cách sử dụng người bên cạnh mình mà thôi. "

Lời cô nói không dễ nghe nhưng anh cũng không khó chịu.

Giữa vợ và chồng, kiểu cãi yêu thế này là bình thường.

Anh nghĩ vậy, thật sự không cần phải phóng đại từng chút mâu thuẫn, phụ nữ khi được cưới về nhà là để yêu thương và nhường nhịn cô...... Dù sao, cho dù mâu thuẫn có lớn đến đâu, nó luôn được giải quyết trên giường.

Nếu một lần không đủ, thì hai lần, ba lần.

Khương Lan Thính tự thử nghiệm, anh thật sự bế cô lên giường, chuẩn bị cho công cuộc một, hai, ba lần.

Hoắc Kiều từ chối.

Cô tựa vào vai anh, trịnh trọng nói: "Không phải em không muốn, mà hiện tại em thực sự không có trạng thái đó, Khương Sanh ngã như vậy, bố mẹ anh cũng vội vã chạy tới, thật sự không tốt khi chúng ta lại hưởng thụ việc này...... Cho dù hôn nhân của chúng ta có vấn đề, cho dù chỉ có thời hạn một năm, nhưng em không muốn xem nhẹ chuyện này, Khương Lan Thính, anh có thể hiểu em không, anh hiểu ý của em chứ?"


Ban đầu, anh quậy phá, nhưng lúc này dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK