Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lan Thính nhìn cô, thấy trong mắt cô ẩn chứa nước mắt, anh mới biết được lúc trước anh đã khiến cô tổn thương sâu sắc thế nào.
Cô còn thích anh nhiều hơn anh nghĩ.
Hoặc có thế nói đó chính là yêu!
Người như anh, những người trong thế giới như bọn họ, thích nhau rất dễ dàng nhưng để bay lên đến thứ gọi tình yêu lại rất khó khăn… Thời buổi này, có ai lại dễ dàng đồng ý trao trái tim của mình cho người khác? Mặc cho người ta giày vò, mặc cho người ta dẫm đạp chứ!
Anh không nói lời nào, Hoắc Kiều đơn giản nói thẳng ra.
Cô nhẹ giọng nói: “Khương Lan Thính, tôi và anh ở bên nhau hai năm, chúng ta ở chung cùng nhau tận hai năm! Anh cảm thấy một người có gia thế, địa vị giống như tôi lại sống chung thì có ý nghĩa gì, nếu không phải vì tôi rất thích anh, nếu không phải vì tôi đã nghĩtới chuyện kết hôn với anh, vì sao tôi lại phải ở chung cùng anh, vì sao tôi lại cho anh nắm quyền chủ động trên tay!”
“Trong hai năm đó, lúc nào tôi cũng đang đợi anh cầu hôn tôi!”
“Tôi nhớ rõ có một lần, tôi phát hiện ra một chiếc nhẫn kim cương ở trong túi áo của anh, tôi vui sướng cho rằng anh muốn tặng cho tôi, anh muốn cầu hôn tôi, sau đó tôi mới biết được chiếc nhẫn đó là anh mua thay chị họ! Cái nhẫn kim cương kia rất xinh đẹp, chứng tỏ anh không phải là người không hiểu được trái tim của phụ nữ, anh hiểu nhưng anh chưa bao giờ nghĩtới chuyện sẽ mua một cái cho tôi, anh sẽ chỉ hỏi rằng tôi muốn loại trang sức gì sau khi chia tay… Hoắc Kiều tôi mà thiếu trang sức sao?”
“Anh lựa chọn Tống Thanh Thanh, tuy rằng tôi không biết vì sao anh lại lựa chọn cô ta nhưng tôi nghĩ chắc chắn cô ta phải có một điểm gì đó hấp dẫn anh! Ưu điếm đó là điều mà tôi không có! Mới mẻ cũng được, hay là vì điều gì khác cũng được, sự thật rõ ràng là anh ngoại tình, anh thích người khác, đồng thời anh cũng không yêu tôi… Tôi không muốn tạm chấp nhận, có lẽ tôi vẫn thích anh nhưng anh lại không yêu tôi, tôi không muốn tiếp tục ở bên anh! Bởi vì tôi cũng muốn được yêu, cũng muốn được người khác cung cấp giá trị về mặt cảm xúc vào những lúc tôi đau khổ, trong hai năm, tôi đã được trải nghiệm một đoạn tình cảm không có tình yêu, bây giờ tôi không muốn nữa… Khương Lan Thính, chia tay chính là chia tay, đó chính là không thích nữa, nào có nhiều cơ hội để bắt đầu lại một lần nữa như vậy, cũng đâu có nhiều gương vỡ lại lành thế kia! Chỉ
cần nghĩ lại cảnh anh và Tống Thanh Thanh lăn trên sô pha cũng đủ để tôi nôn trong mấy ngày rồi!”
Những lời này không hề dễ nghe.
Nếu là trước đây, với tính cách của cậu ấm Khương Lan Thính chắc hẳn sẽ không thế nhịn nổi, sẽ nối giận.
Nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy Hoắc Kiều vừa mềm mại vừa đáng yêu vô cùng.
Anh thấp giọng nói với cô: “Lúc ấy sao em lại không nói! Sao em lại không nói em muốn kết hôn với anh! Anh cho rằng chúng ta đều giống nhau, đều cảm thấy đoạn tình cảm ấy có thế có cũng có thế không, lúc chia tay quá lưu loát, anh không ngờ em lại thích anh như vậy!”
Hoắc Kiều không nghe nổi nữa.
Cô cắn răng nói: “Bây giờ anh chẳng khác nào “bà dì” của tôi cả, chỉ là một lớp nội mạc tử cung bị bong ra!”
Cái gì mà nội mạc…
Sắc mặt Khương Lan Thính xanh mét, cô thật sự dám nói!
Hoắc Kiều đang tới kỳ, cảm thây không được thoải mái, cô đá anh bắt anh tránh ra… Khương Lan Thính lại xoay người lại ôm chặt lấy cô, anh
dán sát vào khuôn mặt nhỏ của cô, lưu manh hỏi: “Vừa nãy không phải nói anh là lớp nội mạc tử cung sao? Bây giờ lại kêu anh cút!”
Anh kéo chăn lên che kín người cô lẫn cả chính mình.
Anh dùng bàn tay ấm áp đặt ởtrên bụng nhỏ của cô, sưởi ấm cho cô, để cô thoải mái hơn một chút.
Anh nói cô là đ’ô lưu manh.
Trong lòng Khương Lan Thính vẫn để ý chuyện này, anh kéo cô tới, ôm chặt trong lòng ngực của mình, anh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Bận rộn cả một ngày mà em không mệt sao? Nhắm mắt lại ngủ, ngủ một giấc xong sẽ không đau bụng nữa!”
Hoắc Kiều né ra một chút, không có né được.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Đẹp trai ghê!
Cô lại nghĩ, ngủ không với anh trong hai năm đó cô cũng không lổ, hiện tại coi như anh là túi ấm giường… vẫn không lỗ.
Cô thả lỏng, dựa vào trong khuỷu tay của anh rồi ngủ.
Từ lâu tới nay, đây là một lần hiếm hoi bọn họ không làm gì cả, chỉ là rúc vào ngủ cùng nhau, cô
có thể ngửi được mùi hương nam tính dễ ngửi trên người anh, anh cũng có thể ngửi được hương thơm nữ tính nhẹ nhàng trên người cô…
Tất cả mọi thứ đều rất yên tĩnh, bình yên.
Nhưng anh lại bỏ lỡ, bọn họ tách ra, đã từng ở bên cạnh người khác, anh chết không có thuốc cứu mà dường như cô lại rất thích thú… Anh đánh bại được một người nhưng chắc hẳn sau này vẫn sẽ có nữa.
Bởi vì cô nói cô không cần anh nữa!
Hoắc Kiều là bị ngứa nên tỉnh giấc.
Mở mắt ra, toàn thân ngứa muốn chết, xốc chăn lên nhìn!
Hay thật đấy!
Chỗ nào cũng đỏ hồng, quả thực không thế nhìn nữa, hơn nữa càng gãi càng ngứa.
Cô gọi Khương Lan Thính dậy, cô mới tỉnh giấc, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai: “Khương Lan Thính, có phải anh thả sâu vào trong chăn không?”
Khương Lan Thính vẫn chưa tỉnh tỉnh.
Anh nhắm mắt lại sờ lung tung trên người cô, sau khi bị Hoắc Kiều hất bay, anh lười nhác liếc nhìn cô: “Anh chỉ biết thả cái khác thôi! Muốn
thử một chút không?”
Lúc này mà anh còn nói tầm bậy.
Hoắc Kiều tức đến mức đá anh, cô la hét đòi tắm rửa, đòi bôi thuốc… Cuối cùng Khương Lan Thính cũng phát hiện làn da của cô bị dị ứng nhưng trên người anh lại không xảy ra bất kì hiện tượng gì, anh không khỏi nói: “Làn da của em cũng mong manh quá đi mất!”
Hoắc Kiều không đế ý tới anh!
Cô xuống giường, muốn đi tắm rửa, cũng không gọi anh đun nước ấm.
Khương Lan Thính giữ chặt tay cô: “Anh chọc em thôi! Em chờ tí, anh đi đun nước ấm cho em!”
Dường như lương tâm của anh chợt xuất hiện, chẳng những nấu nước nóng cho cô tắm rửa lại còn lại lột vỏ chăn ra giặt sạch rồi dùng lửa hong khô, Hoắc Kiều hỏi buổi tối phải làm sao bây giờ?
Khương Lan Thính tìm bên trong đống hành lý của mình, cầm áo sơ mi và quần dài cho cô.
Ánh mắt của anh trở nên thâm sâu: “Ban đêm thì mặc vào! Một bộ đồ dài cũng không mang theo, lại còn nằm chung trên một cái giường, em nghĩthằng đàn ông nào cũng là Liễu Hạ Huệ chuyển thế hả?”
Nói đến chuyện này, anh không khỏi nhớ tới.
Nếu không phải anh tới đây, có phải cô cũng sẽ nằm trên một cái giường cùng một người khác hay không, thậm chí còn hôn môi, vuốt ve sờ soạng cơ thể?
Chỉ nghĩ tới đó thôi mà anh đã không thề chấp nhận được!
Hoắc Kiều nhận lấy quần áo, tìm chổ tròng vào trong, giọng nói truyền tới từ bên kia: “Hiện tại chúng ta chẳng có quan hệ gì cả! Tôi và người đàn ông khác làm cái gì cũng không liên quan đến anh!”
Cô cố ý chọc giận anh: “Lần trước nếu anh không tới, tôi và Tôn Tư Nam đã nên chuyện rồi!”
Cô nói xong, nửa ngày sau Khương Lan Thính vẫn im lặng không nói gì.
Hoắc Kiều bước ra từ phía sau màn che.
Trong phòng không có ai!
Cô đi ra bên ngoài, thấy Khương Lan Thính đứng ở bên ngoài, lặng lẽ hút thuốc… Mặt anh không có biểu cảm gì, dường như có hơi bực bội.
Hoắc Kiều rũ mắt cười nhẹ: Tinh yêu đến muộn này còn rẻ mạt hơn cả cỏ cây!
Cô không gọi anh anh.
Anh lại nhìn về phía cô, ánh mắt anh trở nên
sâu sắc, sâu sắc tới mức không thể tan ra, bên trong có chứa ý ngầm mà cô không hiểu được!
Anh nói: “Không phải anh không nghĩtới!”
Hoắc Kiều không rõ.
Khương Lan Thính đặt ánh mắt dừng ở nơi xa, anh tiếp tục nhẹ giọng nói: “Lúc chúng ta ở bên nhau quá đỗi đương nhiên! Hoắc Kiều, bề ngoài lẫn gia thế của em khiến anh và thậm chí là tất cả mọi người đàn ông khác đều sẽ đối xử với em như xua vịt, anh thừa nhận lúc chúng ta chia tay anh cũng rất thích cơ thế của anh, nhưng tình cảm sẽ nhạt dần, sự xúc động sẽ dần nhòa đi… Nếu bình thường em làm nũng tức giận với anh, thế hiện không hoàn mỹ đến mức đó, có lẽ chúng ta đã trở thành một đôi oan gia vui vẻ từ lâu! Vì sao em lại không thể hiện con người thật sự của em ở trước mặt anh… Em của bây giờ… Anh rất thích!”
Hoắc Kiều nghe là hiếu.
Cô khoanh tay ngang ngực: “Vậy nghe ra tôi là phiên bản cao cấp của Tống Thanh Thanh! Anh lại thích cái kiếu như thế này có phải không? Chẳng qua chỉ có điều Tống Thanh Thanh không phù hợp nhà với yêu cầu của người nhà của anh, anh lại đặt chủ ý lên người tôi!”
“Khương Lan Thính, không phải tôi không biết làm nũng giận dỗi với anh mà là do anh
không cho tôi cơ hội!”
“Anh lạnh lùng với tôi, tôi cũng biết tự hiểu, nào dám giận dổi!”
“Tính tình của phụ nữ là do người đàn ông chiều ra.”
Dường như anh không ý thức được điểm này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK