Hạ An Lan cười cười lắc đầu.
Hạ lão thái nhìn hai bác cháu, nụ cười ngày càng tươi, ánh mắt đầy ấm áp yêu thương, bà nói: "Lúc Mi Mi vừa mới ra đời, mẹ còn bế nó đấy. An Lan, con có nhớ không?"
Hạ An Lan cau mày: "Chuyện lúc mới có mấy tuổi, sao con nhớ được."
Hạ lão thái cười: "Thoáng một cái... đã trôi qua nhiều năm như vậy. Vốn là muốn cùng Tô gia... Thôi, chuyện qua nhiều năm rồi không nói tới nữa."
Yến Thanh Ti vội nói: "Bà ngoại, bà nằm đi, muộn lắm rồi, nên đi ngủ thôi."
Yến Thanh Ti đỡ Hạ lão thái nằm xuống rồi đắp chăn cho bà.
Người già sao có thể so được với người trẻ, sau khi nằm xuống thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Yến Thanh Ti đứng ngoài cửa nói chuyện với Hạ An Lan, cô nói: "Bác cũng nên về thôi."
"Tối nay để bác trông cho, bác bảo tài xế đưa con về nhà nghỉ ngơi.". Đam Mỹ Hài
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không cần đâu ạ, buổi sáng bà ngoại không thấy con thì không dậy đâu. Điều kiện phòng bệnh cũng tốt, so với ở nhà cũng không khác mấy, tối nào con cũng nghỉ ngơi tốt mà bác."
"Nếu không có gì thay đổi thì hai ngày nữa là có thể đưa bà ngoại về nhà rồi, lúc đó con cũng không cần vất vả như vậy nữa."
"Con cũng không thấy vất vả, như thế này là tốt lắm rồi. Đúng rồi, bác... hai ngày nay thái độ của ông ngoại với Nhạc Thính Phong có chút xấu đi, bác biết tại sao không?"
Ngày bà ngoại vừa mới tỉnh, thái độ của ông ngoại vẫn rất tốt, còn nói là phải giúp bọn họ chuẩn bị hôn lễ, kết quả sang ngày thứ hai thì thái độ thay đổi hẳn, còn nói với cô chuyện hôn nhân phải thận trọng, điều này khiến Yến Thanh Ti luôn có cảm giác kỳ quái, sao thái độ lại biến nhanh như vậy?
Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh Ti một cái: "Yên tâm, không có chuyện gì đâu, chỉ cần nó yêu con thật lòng, đối xử tốt với con, chăm sóc cho con cả đời thì không ai có thể ngăn cản hai đứa. Còn về phần ông ngoại, bác sẽ lựa lời nói với ông."
Yến Thanh Ti cười nói: "Cám ơn bác, bác mau về nghỉ ngơi đi."
"Vậy bác về trước, bác để Ngự Trì ở lại đây trông nom, có chuyện gì lập tức báo cho bác biết đấy."
"Vâng, con biết rồi, tạm biệt bác."
Nhìn bóng lưng Hạ An Lan rời đi, nụ cười của Yến Thanh Ti nhạt đi một chút. Ông ngoại đột nhiên thay đổi thái độ nhất định là do có người ở sau lưng nói gì đó.
...
Hạ An Lan về đến nhà thì thấy Hạ Như Sương đang ngồi ngủ gật trên ghế salon, ông bước thẳng qua.
Hạ Như Sương nghe được tiếng bước chân thì tỉnh lại, vội vàng đứng lên: "Anh Lan, anh về rồi? Anh ăn tối chưa, để em làm cho anh chút thức ăn khuya nhé?"
"Không cần." Hạ An Lan không thèm dừng lại.
Hạ Như Sương đuổi theo: "Anh Lan, em chỉ lo lắng cho anh thôi. Mấy năm qua em luôn coi anh như anh ruột, bên cạnh anh không có người chăm sóc tử tế... em chỉ muốn làm nghĩa vụ của một cô em gái..."
Hạ An Lan đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói: "Em gái của tôi trước nay chỉ có một mình Tiểu Ái, tôi mong cô tự mình hiểu lấy thân phận của mình và cái gì không phải chuyện của cô đừng có chõ mũi vào. Chuyện của Thanh Ti không đến lượt cô hoa chân múa tay."
Du phu nhân sợ hãi lùi về sau: "Anh Lan, anh... có ý gì? Em... làm sao? Sao đột nhiên anh lại nói như vậy? Không lẽ Thanh Ti đã nói gì với anh?"
Hạ An Lan xoay người lại nhìn bà ta bằng một ánh mắt lạnh lùng: "Cô hiểu cũng được, không hiểu cũng được, không quan trọng, tốt nhất cô nên cầu nguyện bản thân chưa táy máy gì."