Nhạc Thính Phong bỗng thấy cạn lời, hai người phụ nữ này sao lại không tin tưởng anh chút nào thế nhỉ?
Tuy anh không về công ty, nhưng mọi việc bên đó anh vẫn luôn bàn giao qua điện thoại mà.
Có điều, Yến Thanh Ti buột miệng nói như vậy vẫn khiến Nhạc Thính Phong cảm thấy hạnh phúc kì lạ.
Giống như lời Yến Thanh Ti từng nói, người đàn ông của cô tiêu tiền cho cô là chuyện rất bình thường, cô tin tưởng anh, coi anh là người của mình nên mới nói như vậy.
Hôm sau, Nhạc phu nhân rời khỏi khách sạn, trước khi đi bà còn đi gặp hai cụ nhà họ Tô một chuyến, nhưng vẫn không thể dẫn Yến Thanh Ti đi theo được.
Yến Thanh Ti xin nghỉ nửa ngày để tiễn Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong.
Cô ôm bà, nói: "Bác gái, đi đường cẩn thận, nhớ phải nhớ con đấy nhé!"
Nhạc phu nhân cứ quyến luyến cô mãi, bà dặn dò: "Con phải nghỉ ngơi cho tốt, ăn cơm đúng giờ, nếu bị ức hiếp nhất định phải nói với bác, hoặc tới tìm Tiểu Nhị, nó có thể giúp được con."
Yến Thanh Ti thấy ấm áp trong lòng, cô gật đầu: "Ừm, con sẽ nói..."
Nhạc Thính Phong kéo tay Nhạc phu nhân đang ôm chặt Yến Thanh Ti không chịu buông ra, anh xen vào giữa hai người, ôm lấy Yến Thanh Ti, cúi đầu hôn cô.
Anh chỉ hôn nhẹ một cái rồi buông ra: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Đợi em về."
Nhạc Thính Phong vào tai Yến Thanh Ti: "Lần này không tóm được tên đứng sau lưng chuyện này, nhưng tạm thời hắn sẽ không ra tay nữa đâu. Anh đã tìm Tô Trăn rồi, giờ sẽ có hai ba cảnh sát túc trực ở bên cạnh bảo vệ em, có chuyện nhất định phải nói với họ."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Ừ, em biết rồi."
Nhạc Thính Phong lại hôn lên má Yến Thanh Ti: "Mau về đi, đừng để người ta chụp được."
Yến Thanh Ti trêu ghẹo: "Chụp được không phải tốt à? Anh có thể ra ngoài ánh sáng còn gì."
"Anh không muốn lại bị làm mờ."
Nhạc Thính Phong đen mặt đẩy Yến Thanh Ti ra, đang định nói gì lại bị Yến Thanh Ti kéo lại, kiễng chân, đồng thời tay
phải còn cầm điện thoại chụp một tấm ảnh nghiêng mặt hai người đang hôn nhau.
Sao đó, cô up thẳng lên weibo.
Vài phút ngắn ngủi, lượt bình luận đã tăng vọt.
#Oa, từ tận đáy lòng tôi muốn khóc quá rồi nhé, bắt đầu từ hồi nữ thần của tôi bị bôi nhọ tới giờ, đừng có ngược cẩu nữa mà#
#Cầu nữ thần không ngược cẩu#
#Nữ thần buông tên đó ra, xin hãy tới chà đạp em đi#
...
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phòng qua chỗ kiểm tra an ninh, đợi tới khi không còn thấy bóng dáng họ nữa cô mới rời đi.
Vừa quay đi, vẻ mặt Yến Thanh Ti tức khắc lạnh xuống.
Lúc đi thang máy xuống, thang máy bên cạnh chạy lên.
Yến Thanh Ti đeo kính, không thấy người đang đi lên ở thang máy bên cạnh là một đôi vợ chồng già.
Tô lão thái lơ đãng chợt nhìn thấy Yến Thanh Ti, bà ngẩn ra, rồi vội ngoảnh lại.
Bà kéo tay Tô lão gia, kích động nói: "Ơ, vừa xong hình như tôi nhìn thấy... Bội Uyển hay sao ấy..."
Giọng Tô lão thái run lên, tay bà cũng run rẩy theo.
Tô lão gia khua tay, nói: "Sao có thể là Bội Uyển được chứ, bà nghĩ nhiều rồi, Bội Uyển bao năm nay không thể đứng dậy nổi, làm sao mà ở đây được."
Ánh mắt Tô lão thái có chút kích động, bà nghiêng đầu nhìn lại.
"Phải, không thể là Bội Uyển được, nhưng cô gái ban nãy thật sự rất giống với Bội Uyển..."
Tô lão gia lắc đầu nói: "Bà đấy, già rồi hoa mắt, nhìn lầm rồi, mau đi thôi, chốc nữa Mi Mi đi mất bây giờ."
Tô lão thái sốt ruột: "Nhưng, rõ ràng là tôi nhìn thấy mà?"