Yến Thanh Ti dừng lại vì câu nói này của ông ta, cô ngoảnh lại đối diện với ánh mắt cửa Du Dực. Lần này, cuối cùng cũng nhìn rõ được sự điên cuồng, hoảng loạn như sắp đến cực hạn ẩn giấu tận sâu trong đáy mắt ông.
Yến Thanh Ti bật cười, năm ngày rồi, chắc Du Dực cũng đã tra ra tương đối rồi.
Cô nhếch miệng, ánh mắt lạnh lẽo, cười châm biếm: "Chắc ông cũng biết rồi, còn đến hỏi tôi làm gì?"
Đôi mắt đỏ ngầu của Du Dực như có thể nuốt chửng được Yến Thanh Ti, ông ta gằn từng chữ: "Tôi muốn chính miệng cô nói cho tôi biết, giờ bà ấy đang ở đâu?"
Yến Thanh Ti cũng là một người đã từng nếm trải sự điên cuồng, hủy diệt, là người đã bước ra từ địa ngục tăm tối, cô đại khái có thể hiểu được tâm trạng điên cuồng, sụp đổ, tuyệt vọng lúc này của Du Dực. Ông ta đang đặt niềm hi vọng cuối cùng của mình lên Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti nhìn ông ta, bỗng cảm thấy như nhìn thấy chính mình trước kia. Sau khi mẹ cô mất, có một khoảng thời gian rất dài cô đều không muốn tin vào sự thật ấy.
Cô như một kẻ điên vẫn tin rằng mẹ cô có thể trở lại, mẹ vẫn sẽ nấu những món ngon cho cô ăn, vẫn dịu dàng gọi tên cô.
Nhưng đó vẫn không phải là quãng thời gian đau khổ nhất. Đau khổ nhất là khi bạn nhìn rõ hiện thực, bị sự thật tàn khốc đập vỡ mộng tưởng, không thể không ép bản thân tận mắt nhìn thẳng vào cuộc sống không còn có mẹ, đơn độc một mình đối mặt với tất cả những thứ xấu xa trên thế gian này.
Nụ cười chế giễu trên mặt Yến Thanh Ti từ từ bình lặng lại, cô lạnh lùng nói: "Có lẽ giờ đối với ông mà nói, có thể sống tự lừa mình dối người sẽ càng tốt hơn chăng?"
Du Dực tiến sát lại Yến Thanh Ti: "Cô buộc phải nói cho tôi biết."
Yến Thanh Ti nhíu mày: "Đây là Lạc Thành chứ không phải Hải Thành, nếu ông dám làm gì tôi, tôi sẽ khiến ông..."
Cô còn chưa nói hết, Du Dực đã nói: "Tôi sẽ không làm gì cô cả. Tôi cũng sẽ không để kẻ khác làm gì cô. Nếu tôi đã gặp được cô, tôi sẽ không để con gái của người ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Nhưng cô phải nói cho tôi biết, bà ấy… đang ở đâu?"
Trước đây, Yến Thanh Ti luôn nghi ngờ không biết Du Dực là người tốt hay xấu, nhưng bộ dạng ông ta lúc này khiến cô cảm thấy không phải ông ta đang giả vờ. Nếu diễn xuất của một người có thể giỏi đến thế, vậy cô có bị lừa cũng đáng.
"Ông muốn biết đến vậy sao?"
Du Dực: "Tôi đã muốn biết 17 năm nay rồi." đọc nhanh nhất và miễn phí chỉ có ở thíchđoctruyen. com nhé:) sẽ có nhiều truyện tiếp cực kì hấp dẫn cho mọi người ở trong phần truyện hot được cập nhật liên tục nhé
17 năm, Yến Thanh Ti cúi đầu. 17 năm trước, chính là vào năm cô 8 tuổi.
"Được, vậy tôi sẽ nói cho ông biết. Tôi sẽ đưa ông đi, chỉ cần ông không hối hận, tôi sẽ để ông nhìn xem giờ trông bà thế nào."
Ông ta nói đã muốn biết bao nhiêu năm nay, bất kể là thật hay giả, cô cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của ông ta.
Yến Thanh Ti nhìn Tiểu Từ và Quý Miên Miên nãy giờ vẫn luôn phòng bị Du Dực, nói: "Hai đứa về trước đi."
Quý Miên Miên lắc đầu: "Chị, bọn em đi với chị."
Yến Thanh Ti từ chối: "Không cần đâu, chị với ông ấy đi thôi. Hai đứa về đi, không phải nói thêm gì nữa, chị đã quyết định rồi."
Hai người chỉ có thể bất lực trơ mắt ra nhìn Yến Thanh Ti lên xe Du Dực rời đi.
Quý Miên Miên lo lắng nói: "Làm thế nào bây giờ, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Tôi thấy lão già Du Dực đó chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu. Cậu cũng thấy thằng cháu Du Hí của ông ta rồi đấy, chẳng hiểu là cái giống gì mà có thể bại hoại như vậy? Chú của hắn thì có thể tốt đẹp hơn được bao nhiêu chứ?"
Tiểu Từ gật đầu, phải đấy.
Không hiểu tên Du Hí đó là cái loại người gì, một người đàn ông bình thường sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện hèn hạ như vậy.