Tô Trảm gật đầu.
Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì cho dù có mất mạng anh cũng sẽđảm bảo Yến Thanh Ti chu toàn.
Nhạc Thính Phong cầm ví rời đi.
Khoảng năm phút sau, cửa phòng liền có tiếng gõ, Yến Thanh Ti sờ sờ cằm: "Sao nhanh thế, không phải chứ, anh tránh đi chút vậy."
Tô Trảm ôm bụng đứng lên đi vào toilet.
Chờ anh ta đi vào, Yến Thanh Ti mới đứng lên chậm rì rì nói: "Ra đây.........."
Vừa mở cửa ra thì thấy một thanh niên gầy gòđen đủi, hình như là dân bản địa, lúc mở miệng để lộ hàng răng ố vàng: "Thưa cô, anh nhà nói cống bị tắc, nhờ tôi đến thông."
Yến Thanh Ti cười nhạt: "Người mới à, trước đây chưa từng thấy qua."
"Đúng thế, đúng thế, tôi mới được khách sạn nhận vào."
Yến Thanh Ti gật gật đầu: "À, thảo nào, cậu tìm lầm phòng rồi, cống thoát nước phòng tôi không có vấn đề gì!"
"Nhưng anh nhà lúc đi ra đã nói.........."
Yến Thanh Ti chắn tại cửa phòng, cười nói: "Thế thì càng không phải, nếu cống bị tắc thật thì anh nhà tôi sẽ tự mình thông, chưa bao giờ nhờ người khác cả."
"Chắc là do anh ấy đang bận nên mới.............."
"Tôi từng nói với anh nhà tôi, đàn ông mà không biết thông cống, không biết sửa máy tính, lắp bóng đèn thì gọi gì làđàn ông, thế nên, nếu trong nhà bị hỏng hóc cái gìđều sẽ do anh ấy sửa, chưa từng có ngoại lệ. Người gọi cậu tới chắc chắn không phải là chồng tôi."
Sắc mặt người kia có chút khó coi, có chút khó xử nói: "Thế.......... thế, thế.................. chắc là tôi nhầm, xin lỗi, thật xin lỗi!"
"Không sao, cậu cứ từ từ màđi."
Yến Thanh Ti giơ tay đóng cửa mà vẫn thấy ánh mắt người thanh niên kia vẫn cố nhòm ngó vào trong phòng.
Tô Trảm đi ra, Yến Thanh Ti nói: "Tới tìm anh đấy."
"Sao cô lại xác định như vậy?"
Yến Thanh Ti bĩu môi: "Anh thấy tay người thợ sửa ống nước nào sạch sẽ như vậy chưa? Kẽ móng tay còn không dính cặn, mà vết chai trên tay phải có chút dày."
Rõ ràng là bàn tay thường cầm súng chứ không phải cờ lê!
Tô Trảm gật đầu: "Cô còn thông minh hơn tôi tưởng."
Yến Thanh Ti nhướng mày: "Cảm ơn, anh không phải là người đâu tiên nhận ra điều đó."
Tô Trảm khẽ mỉm cười.
Nhìn Yến Thanh Ti, anh chợt nhớ tới Du Dực.
Mấy ngày trước, Du Dực có liên hệ anh, nói rằng, sau này Yến Thanh Ti có gặp phải chuyện gì cần tới anh hỗ trợ thì nhất định phải giúp cô.
"Cô........."
"Sao?"
"Không có gì."
Tô Trảm cuối cùng vẫn không hỏi giữa cô và Du Dực có quan hệ gì, dù sao cũng chẳng liên quan tới anh.
Cho dù không có sự nhờ vả của Du Dực thì anh sẽ vẫn giúp Yến Thanh Ti bởi vì côđã cứu anh.
...............
Thợ sửa ống nước đi được vài bước thìđổi sắc mặt, lấy điện thoại ra bấm một dãy số: "Ông chủ, người kia có thể chốn trong phòng của Yến Thanh Ti, tôi thấy thùng rác hình như có dính máu."
"Máu? Thế thì chắc chắn rồi, chuẩn bịđi, đợi Yến Thanh Ti ra ngoài, lập tức giết hắn cho ta, ta muốn thấy xác của hắn."
"Vâng!"
"Trước để Yến Thanh Ti sống thêm vài ngày, mạng của cô ta sớm muộn gì cũng phải lấy, ta phải để cô ta chôn cùng con trai ta."