Những ngón tay của Yến Thanh Ti siết chặt trang giấy, nhưng mặt cô lại bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.
Bức phác hoạ đó vô cùng tỉ mỉ kĩ càng, mỗi một sợi tóc đều được thể hiện rõ nét, dưới con mắt bên trái có một nốt ruồi nho nhỏ mờ mờ cũng được vẽ lên.
Tất cả đều có thể nhìn ra người vẽ bức phác thảo này đã tinh tế đến mức nào, ông ta nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt của cô ấy, khắc ghi sâu đậm tất cả mọi thứ của cô ấy.
Khi vẽ bức hoạ này ông ta đã dồn hết tâm tư và tinh lực lên đó.
Nhạc Thính Phong cũng nhìn thấy người trong bức vẽ, anh nheo mắt lại, liếc nhìn Du Dực.
Người con gái trong bức hoạ này giống Yến Thanh Ti đến chín phần, thực ra không phải là hoàn toàn y hệt, ánh mắt và cả nụ cười nơi khoé miệng rõ ràng không phải là Yến Thanh Ti. Cho nên Nhạc Thính Phong vừa nhìn đã biết đây tuyệt đối không phải là Yến Thanh Ti.
Thay vì nói đó là một người giống y hệt Yến Thanh Ti, không bằng nói… đó là… người đó là… Mẹ vợ của anh!
Nhạc Thính Phong đưa tay ra ôm lấy bả vai của Yến Thanh Ti, làm chỗ dựa cho cô.
Anh cũng đã nhìn ra được, Yến Thanh Ti không thể nào không nhận ra, nhưng cái gã Du nhị gia này rốt cuộc có quan hệ gì với mẹ vợ anh?
Xem ra chuyện năm đó của mẹ vợ anh còn có rất nhiều uẩn khúc chưa được đào ra, ân oán rắc rối phức tạp của thế hệ trước dường như còn lâu mới đơn giản như anh nghĩ.
Điều này sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào cho Thanh Ti đây?
Không cần biết là tốt hay xấu, Nhạc Thính Phong đều hy vọng anh có thể đứng bên cạnh cô, cùng cô đối mặt với mọi thứ.
Nhìn tranh đó một lúc lâu Yến Thanh Ti mới đặt nó xuống, ngẩng đầu lên cười nói: “Người trong bức tranh này… sao lại có thể giống tôi y như đúc vậy? Tôi cũng muốn hỏi Du tiên sinh chuyện này là như thế nào?”
Gương mặt tràn đầy hy vọng của Du Dực biến thành kinh ngạc, ông ta bắt đầu hoảng loạn, nói: “Cô nhìn thật kĩ vào, cô biết cô ấy phải không, cô nhất định là biết cô ấy…”
“Trên thế giới này có biết bao nhiêu là người tương tự nhau, có lẽ chúng tôi chỉ có vẻ bề ngoài giống nhau mà thôi, điều này cũng không có gì lạ cả.”
“Không giống, cô không giống với cô ấy? Cô nhìn cô ấy đi, hai người… tương tự nhau đến thế mà, giống như…” Du Dực hoảng loạn, lúng túng, ông ta sắp quên mất phải nói thế nào rồi.
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Được thôi, nếu đã như thế, vậy ông nói cho tôi nghe, người phụ nữ trong bức tranh tên là gì? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Ngay cả tên người ta mà ông cũng không nói, tôi làm sao mà biết ông đang nói đến ai?”
Cô biết, người trong bức tranh đó là mẹ cô.
Cô vừa nhìn là có thể chắc chắn, đôi mắt đó dịu dàng đến như vậy, lúc bà nhìn thế giới này không hề có ác ý, đó là đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này.
Nhưng trước khi làm rõ ràng quan hệ giữa mẹ cô và vị Du nhị gia này là như thế nào, cô không thể tuỳ tiện nói cho ông ta biết được.
Người một nhà của Du Hí, cô không tin người đàn ông trước mặt này sẽ là một người tốt, làm sao biết được ông ta là lành hay là ác?
Cô không thể để mẹ cô sau khi chết lại không được yên ổn.
Tâm lý của Du Dực hoàn toàn hoảng loạn, trái tim phẳnglặng bao nhiêu năm nay chẳng còn cách nào bình tĩnh được nữa. Ông ta ngơ ngẩn nhìn gương mặt đó của Yến Thanh Ti, trong hiện lên sự thê lương thấu tim gan, ông ta nói: “Tôi không biết… Cô ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết cô ấy tên là gì, tôi không biết nên nói với cô như thế nào về chuyện giữa tôi và cô ấy nữa… tôi… tôi…”
Yến Thanh Ti cười lạnh nhạt: “Nếu đã như thế thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả, ngay cả tên cũng không biết, còn tìm cái gì? Đánh bài tiếp đi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí vào cái chuyện không đâu này. Nếu Du Nhị Gia muốn ở lại vậy thì đánh bài, còn nếu muốn truy cứu đến cùng thì mời ông đi cho, đừng có ở đó làm gai mắt tôi.” <!--EndFragment-->