Trợ lý mới nói: “Ông chủ đến đón chị.”
Yến Thanh Ti nhăn mày nói: “Không thể nào, lúc trước tôi đã nói với anh ấy, không cho anh ấy đến đón tôi, anh ấy không nên đến vào lúc này.”
Tiểu Triệu nuốt nước bọt nói: “Có thể ông chủ muốn cho chị một sự bất ngờ.”
Yến Thanh Ti nhìn trợ lý, chẳng hề nói gì, nhìn đến nổi khiến Tiểu Triệu cả người phát run, chỉ cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể bị Yến Thanh Ti nhìn thấu, trong mắt cô ta chợt lóe qua một tia hoảng loạng, hai tay căng thẳng đến mức bất giác siết chặc ống quần, cuối đầu không dám nhìn vào mắt Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: “Không thể nào, chồng tôi chẳng lẽ tôi lại không hiểu sao? Nếu anh ấy muốn gây bất ngờ cho tôi thì đã trực tiếp chạy lên giường tôi rồi, chứ còn phải đợi cô nói sao?”
Nhạc Thính Phong muốn gây bất ngờ cho cô còn phải cần người khác đến thông báo sao, chồng cô là người thế nào chẳng lẽ cô lại không hiểu. Nếu như Nhạc Thính Phong thật sự chuẩn bị một điều bất ngờ cho cô thì tuyệt đối sẽ không cử người chạy đến nói với cô.
Huống hồ lúc trước cô đã nói, sau khi quay xong cảnh phim cuối cùng, cô sẽ trở về ngay lập tức.
Hơn nữa vào chiều hôm nay, cô vừa mới gọi video với Nhạc Thính Phong, lúc đó anh ấy có nói là sẽ đợi cô, sẽ không để lại một mình con mà chạy đến chỗ cô.
Cơ thể Tiểu Triệu bắt đầu phát run, cô ta cố gắng giữ cho bản thân không quá hoảng loạn, nói: “Chị Thanh Ti, em nói....thật đó, ông chủ thật sự đã đến đây, bây giờ đang ở phía dưới, nếu không tin chị có thể đi xem thử.”
Yến Thanh Ti cười lạnh một tiếng: “Hả, tôi đi xem rồi, sau đó thì sao? Sẽ xảy ra chuyện gì? Cô đã nhận của người ta bao nhiêu tiền?”
Tiểu Triệu liên tục lắc đầu: “Chị Thanh Ti, em...em không có, thật đó....”
“Trước mặt một diễn viên chuyên nghiệp như tôi, cô thấy khả năng diễn xuất của mình có thể qua mặt được tôi không?”
“Chị Thanh Ti, em thật sự không....không có....xin chị đừng nghĩ oan cho em.”
“Tôi không hề nghĩ oan cho cô, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong, tôi sẽ kêu anh ấy chính miệng nói cho cô biết bây giờ anh ấy đang ở đâu.”
Tiểu Triệu càng run rẩy ghê gớm hơn, Yến Thanh Ti cười lạnh, lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Thính Phong.
Điện thoại vang lên khoảng bảy tám hồi mới bắt máy.
Yến Thanh Ti bật loa ngoài: “Ông xã, bây giờ anh đang ở đâu? Đã về nhà chưa?”
“Anh....vợ à, anh vẫn chưa về nhà....” Nhạc Thính Phong nói chuyện có chút chột dạ, giọng nói cũng không rõ ràng và còn kèm theo tiếng còi ô tô.
Vậy là đang ở bên ngoài vẫn chưa về, Yến Thanh Ti hỏi: “Vẫn chưa về, vậy giờ anh đang đi đâu?”
Nhạc Thính Phong vội vàng nói: “Vợ à, anh nói rồi em đừng tức giận, tuyệt đối đừng tức giận.”
“Anh nói với em trước đi, anh đang ở đâu?”
“Anh....anh không yên tâm về em.....” Giọng Nhạc Thính Phong càng ngày càng nhỏ.
Yến Thanh Ti ngơ ngác, nói: “Đừng nói là anh thật sự chạy tới đây nhé?”
Mắt Yến Thanh Ti vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Triệu, cô phát hiện khi Nhạc Thanh Phong nói là đang đến đây thì Tiểu Triệu rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, sự hoảng loạn trong đôi mắt mới giảm xuống.
Yến Thanh Ti nhìn lướt qua tầng mồ hôi lạnh trên trán của cô ta, và cả gương mặt trắng bệch, rồi cười lạnh một tiếng.
Cho dù Nhạc Thính Phong có đến đây thật thì Tiểu Triệu tuyệt đối vẫn có vấn đề.
Nhạc Thính Phong cười hihi: “Không gì có thể giấu được bà xã, chiều nay vừa hay anh có thời gian rãnh nên qua đây luôn, bà xã à, chủ yếu là do anh quá nhớ em, một đêm cũng không thể đợi thêm được.”