Yến Thanh Ti ở trong khách sạn này lâu như thế, cô đương nhiên biết cách tránh đi các camera theo dõi.
Đến trước cửa phòng Hứa Thiến Hi, Yến Thanh Ti rút ra một cái thẻ, quẹt một cái mở cửa.
Nhạc Thính Phong kinh ngạc: “Em lấy được cái thẻ đó từ lúc nào thế?”
Yến Thanh Ti khinh bỉ liếc Nhạc Thính Phong một cái, vấn đề ngu xuẩn như thế, cô không muốn trả lời.
Hứa Thiến Hi đêm nay phải quay phim, không về sớm được, trong phòng không có người.
Yến Thanh Ti vội móc một cái bình thuốc trong túi áo ra, Nhạc Thính Phong hỏi cô: “Đấy là cái gì vậy?”
Yến Thanh Ti vào trong phòng tắm tìm bàn chải của Hứa Thiến Hi, nhỏ hai giọt từ trong cái chai thuốc bé bằng chai thuốc nhỏ mắt ấy lên bàn chải, cô nhếch môi, cười rõ kinh dị: “Là thứ thuốc có thể khiến thái giám thành mãnh nam, khiến thạch nữ* thành dâm phụ, anh có muốn một ít không?”
*Tên một chứng bệnh của phụ nữ, độc giả search google để biết thêm chi tiết
Nhỏ thuốc vào nước, Hứa Thiến Hi chưa chắc đã uống, nhưng nhỏ lên bàn chải thì khác, cô ta có thể không uống thuốc, nhưng không thể không đánh răng.
Nhạc Thính Phong cau mày, Yến Thanh Ti lấy đâu ra mấy thứ đáng sợ thế này.
Anh ôm eo Yến Thanh Ti: “Có chứ, hai chúng ta mỗi người một ít.”
Yến Thanh Ti đẩy anh ra: “ Anh muốn làm một trận ở trong phòng Hứa Thiến Hi, nhưng chị đây thì không nhé.”
Yến Thanh Ti mở he hé cánh cửa, liếc không thấy có ai, vội vã lẻn ra ngoài.
Đi ra khỏi khách sạn, Yến Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong: “Giúp tôi một tay đi.”
Nhạc Thính Phong nhướng mày: “Ô, hôm nay còn nhờ tôi giúp em cơ à? Nói đi, chuyện gì?”
Hai ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh Yến Thanh Ti, vẫn cứ đợi cô mở miệng nhờ anh xử lí Hứa Thiến Hi, chuyện này đối với anh mà nói chỉ là việc cỏn con.
Nhưng mãi mà cô chẳng chịu nhờ vả gì cả.
Yến Thanh Ti rút một tập giấy con con ra, có khoảng độ hơn hai mươi tấm, trên đó in hình phụ nữ ăn mặc hở hang còn có cả một dòng ‘**** điện thoại XXXX”
Yến Thanh Ti nói: “Đi đi, tìm chỗ nào đàn ông tụ tập ấy, phát cho họ.”
Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong cực kì phức tạp
Phát tờ rơi! Đùa giỡn nửa ngày rồi bảo anh đi phát tờ rơi, hơn nữa còn là cái loại tờ rơi***, ha, ha ha!” Yến Thanh Ti nhìn thấy mỗi thớ cơ trên mặt Nhạc Thính Phong như đang co giật, cô bĩu môi: “Không đi à? Thôi, tôi biết mà, nhờ anh cũng vô dụng, để tôi tự làm vậy.”
Cô vừa dứt lời, Nhạc Thính Phong đã giằng lấy.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Đi chứ, sao lại không đi…”
A
nh là ai?Là Tổng giám đốc của tập đoàn Nhạc thị, nghỉ phép thì không đi nghỉ ngơi cho đàng hoàng, chạy đến đây để bị ăn hành. Đây là lần đầu tiên có phụ nữ nói anh là vô dụng? Ha ha!
Không ở nhà tận hưởng nhàn nhã, chạy đến đây chen chúc với cô trong cái khách sạn tồi tàn, làm chuyện xấu, còn…đi phát tờ rơi nữa, anh điên rồi!
Không biết kiếp trước anh nợ cô bao nhiêu tiền nữa.
Tâm trạng Nhạc Thính Phong như phát cuồng, anh đội mũ đeo khẩu trang, nghiến răng đi phát tờ rơi.
Ở bên cạnh Yến Thanh Ti, anh quả thực đã làm hết những việc cả đời này chưa từng làm.
Phát tờ rơi, lại còn là tờ rơi***, anh…Nhạc Thính Phong, tổng giám đốc của Nhạc Thị đấy.
Để người khác mà biết được liệu anh có còn chút mặt mũi nào không?
Tổ tông nhà họ Nhạc mà biết chắc đội mồ sống dậy đập cho anh một trận mất.
Trong lòng thì nghĩ thế đấy, nhưng Nhạc Thính Phong vẫn chạy thẳng đến một quán nhậu bán đồ nướng đang tụ tập rất nhiều diễn viên quần chúng, trong đó đàn ông chiếm đa số.
Nhạc Thính Phong cố lấy dũng khí, tự động viên tinh thần mình nhiều lần, dũng cảm chạy sang đến đó.