Yến Thanh Ti tỏ vẻ đau lòng nói: “Mẹ, con cũng chỉ muốn tốt cho mẹ thôi, mẹ xem ốm hai ngày thôi mà đã gầy đi bao nhiêu rồi này?”
Nội tâm Nhạc phu nhân lúc này cực kì suy sụp, tại sao bà lại chẳng thấy đây là vì tốt cho mình? Rõ ràng là đang đẩy bà vào hố lửa mới đúng.
Nhạc Thính Phong nghiêng đầu vẫy tay với mẹ mình: “Mẹ, bảo trọng nhé!”
Bà thật muốn cào tường, con trai quả nhiên là cái thứ có vợ là quăng luôn mẹ mà.
Nhạc phu nhân xoa xoa mặt mình, nói: “Khụ… Vậy thôi…không cần phiền ông nữa…một mình tôi đi cũng được.”
“Được người ta nhờ vả thì phải làm cho đến nơi đến chốn, đi thôi.”
Hạ An Lan nói rất nghiêm túc.
Nhạc phu nhân trong bụng đang thầm mắng ông, giả vờ giả vịt, giả vờ giả vịt, mặt người dạ thú.
Không đúng…hình như cũng không cầm thú đâu, dù sao ông ta cũng chưa là chuyện gì cầm thú với bà cả.
“Tôi làm trễ một phút đồng hồ của ngài chẳng khác gì làm trễ nải thời gian của nhân dân cả nước, mới nghĩ thử thôi tôi đã cảm thấy thật hổ thẹn...Khụ khụ khụ...khụ khụ khụ..."
Nói liền một mạch, cuối cùng bà vẫn không nén được mà ôm ngực ho liền hồi.
Hạ An Lan đôi khi thật không biết nên làm sao, bà ăn nói cũng hiên ngang chính nghĩa lắm đấy chứ.
Ông thản nhiên nói: "Cái dáng vẻ sắp ngất đến nơi này của bà tốt nhất là đừng để tai họa cho người khác nữa, nếu như đã nhờ vả tôi rồi thì không cầnphải làm phiền người khác, không phải ai cũng rộng rãi như tôi đâu."
Nhạc phu nhân ngẩn ra: “Ông... có thế nói rõ ra được không, tôi không hiểu... lắm.”
Thư kí đứng đằng sau khẽ thở dài.
IQ của phu nhân thật có chút khiến người khác lo lắng, ý của Tiên sinh là bàđã ngất trong lòng tôi một lần rồi thế nên tôi sẽ làm người tốt cho đến cùng, nhỡ có ngất thì hãy ngất tiếp vào lòng tôi, miễn cho sau này nhỡ một cái bà lại ngất trong lòng thằng ABC XYZ nào đấy, làm phiền đến người ta.
Tóm lại chính là, bà đi theo tôi đi, không đi cũng phải đi.
Mặt Hạ An Lan sa sầm xuống: "Bà không cần hiểu, xuống xe đi."
Nhạc phu nhân nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của ông liền rùng mình: "Tôi tự đi được mà, thật sự không cần phiền đến ông đâu."
Hạ An Lan: "Ngự Trì."
Ngự Trì sải chân bước lên phía trước, đứng trước xe nói: "Phu nhân, xin mời xuống xe."
Cái dáng người cao một mét chín đó của Ngự Trì quả thật như một ngọn núi lớn chắn trước xe, lệ khí tản mát ra xung quanh người, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Nhạc phu nhân khiến bà cảm thấy sợ hãi.
Nhạc phu nhân cảm thấy hình như bà nghe thấy âm thanh phát ra từ cõi lòng của Ngự Trì: Mau xuống xe, xuống mau, không xuống tôi đánh bà đấy.
Ngự Trì nhìn thấy Nhạc phu nhân vẫn không động đậy liền đưa tay ra: "Phu nhân, để tôi đỡ bà."
Nhạc phu nhân bật dậy lui về phía sau: "Không... khu khụ... không cần đâu...tôi tự đứng dậy cũng được..."
Bà nhanh chóng chuyển sang cửa xe bên kia, mở cửa nhảy xuống xe.
"Được rồi, đi thôi."
Hạ An Lan cong môi: "Bám sát tôi."
Nhạc phu nhân làm một ánh mắt coi thường, hừ, bà đây sắp đi rồi nhé, đợi đến lúc tôi về Lạc Thành rồi, ai thèm nhìn cái mặt của ông nữa.
Bà đang mải mê với suy nghĩ của mình thì đột nhiên thư kí của Hạ An Lan cười hỏi: "Phu nhân...bà định bao giờ quay về vậy?"
Nhạc phu nhân ngẩn ra: "Cậu...tại sao cậu lại biết tôi sắp về?"
Thư kí “có lòng tốt” nhắc cho bà hay: "Vừa nãy phu nhân vừa tự nói với mình xong mà."
Nhạc phu nhân vội vàng che miệng lại, ôi mẹ ơi, không để ý một cái là lại buột miệng nói ra mất rồi.
Bà lúng túng cười cười: "Thế hả, thật không? Chắc lúc nãy không cẩn thận buột miệng thôi...đừng coi là thật nhé!"