Đến nơi, Du Hí mở cửa xe cho Nhạc phu nhân: “Cháu mời cô xuống xe, cô cẩn thận đầu nhé.”
Trên mặt Nhạc phu nhân tràn đầy cảm động, nói: “Tốt bụng quá, thằng bé Du Hí này thật tốt bụng, ôi chao, mẹ* thích cậu ta thật đấy.”
*Xưng hô TQ giống tiếng anh chỉ có I and You, nên Du Hí vẫn hiểu lầm Nhạc phu nhân là mẹ Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti vuốt vuốt sống mũi, cười cười gật đầu: “Vâng, ngài nói thế nào cũng đúng.”
“Chất lượng đồ ăn ở đây không phải hạng xoàng đâu cô, cháu phải đặt trước hai tuần mới có bàn đấy, cô nhất định phải thưởng thức, những đầu bếp ở đây đều là con cháu trong những gia tộc có truyền thống làm đầu bếp, tổ tông nhà họ còn đời đời làm ngự trù đấy ạ.”
Vẻ mặt của Nhạc phu nhân tràn đầy sự kinh ngạc: “Thật thế à? Vậy thì cô phải thử xem thế nào mới được.”
Bà ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng treo ngoài cửa, thấy chữ in trên chiếc đèn nụ cười trên khuôn mặt bà càng trở nên đầy ẩn ý.
Du Hí đắc ý khoe khoang với Nhạc phu nhân, Nhạc phu nhân liên tục tán thưởng.
Lúc ngồi vào bàn rồi, Du Hí đưa thực đơn cho Nhạc phu nhân và Yến Thanh Ti để gọi món, Nhạc phu nhân nói: “Thôi, chúng ta không gọi món nữa, dù sao chúng ta cũng không quen nơi này cho lắm, cũng không biết món ăn nào là món đặc sắc nhất của nhà hàng này, tiểu Du, cháu gọi đi.”
Du Hí cũng không khách khí nữa, tự mình gọi một bàn thức ăn.
Nửa tiếng sau, cuối cùng những món ăn cũng dược đưa lên đầy đủ, Du Hí mời Nhạc phu nhân và Yến Thanh Ti bắt đầu dùng bữa.
Nhạc phu nhân vừa ăn vừa gật đầu khen, ngon lắm, rất ngon, ngon cực kì,còn nói: “Cái cậu Du Hí này thật đúng là vừa chu đáo vừa săn sóc, tính tình cũng tốt, sau này ai mà lấy được cậu thì sẽ hạnh phúc lắm đây.”
Du Hí càng lúc càng đắc ý, nghe câu này, có vẻ như anh ta đã hoàn toàn thu phục được ‘mẹ của Yến Thanh Ti’, nói không chừng tối nay là có thể leo lên giường với Yến Thanh Ti được rồi ấy chứ.
Du Hí muốn khoe khoang chuyện này với Diệp Thiều Quang, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Diệp Thiều Quang:【Thế mà cậu bảo với tôi là con nhỏ Yến Thanh Ti này khó tóm được lắm, ông nói cho cậu biết, giờ ông đây đang ăn cơm với cô ta đây này, nói không chừng là có thể lên giường với cô ta ngay tối nay luôn ấy, đợi xong việc, tôi gửi mấy tấm ảnh cho cậu xem.】
Lát sau Diệp Thiều Quang đã nhắn lại:【Thật không? Coi chừng, có khi ngày mai cậu lại gửi ảnh thi thế của cậu cho tôi đấy.】
Du Hí bĩu môi, ngón tay lại nhanh chóng lướt trên bàn phím:【Cậu doạ tôi ít thôi, tôi nói cho cậu hay, ông đây đang ăn cơm với Yến Thanh Ti và mẹ cô ta, mẹ cô ta thích tôi chết đi được ấy,bà ta đã coi tôi thành con rể luôn rồi đây này, ông đây chỉ cần nhấc tay một lần là có thể thu phục được hai mẹ con họ.】
Một lát sau Diệp Thiều Quang đã gửi lại cho anh ta một tin nhắn:【Mẹ của Yến Thanh Ti đã chết hơn mười năm nay rồi.】
Du Hí đọc tin nhắn mà thầm "hừ" một tiếng, cái tên Diệp Thiều Quang này, ngay cả lời vớ vẩn này cũng lôi ra để lừa anh được:【Thôi đi, cậu làm sao mà biết được mẹ cô ta chết rồi, tôi thấy cậu đang ghen tỵ với tôi thì có, yên tâm, khi nào tôi ăn được cô ta rồi, tôi để cậu chơi cùng.】
Di động không rung lên nữa, Du Hí cứ tưởng là mình đã nói trúng tim đen của cậu ta nên trong lòng rất vui vẻ, nhấc đũa lên ăn tiếp, thuận tiện vừa ăn vừa trò chuyện với Nhạc phu nhân và Yến Thanh Ti.
Khoảng mười phút sau, điện thoại của Du Hí lại rung lên, anh ta liếc một cái, là tin nhắn của Diệp Thiều Quang, mở ra nhìn qua, vài chữ ngắn ngủi trên đó đập thẳng vào mắt anh ta:【Bởi vì mẹ kế của cô ta là chị họ của tôi!】
‘Cộp’ một cái điện thoại của Du Hí rơi xuống mặt bàn, anh ta ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của Nhạc phu nhân, hỏi: “Xin hỏi, vị phu nhân này…có phải là lệnh đường* không?”
*Lệnh đường: Cha/Mẹ thân sinh.
Nhạc phu nhân cười hì hì, híp mắt nói: “Bây giờ thì không phải, nhưng mà tôi vẫn hy vọng Thanh Ti nhà tôi gọi tôi là mẹ.”
Du Hí nuốt nước miếng đánh ực một cái: “Vậy…quan hệ giữa hai người là?”