Trong mắt Lạc Cẩm Xuyên chỉ có ba chữ - Tiểu Yêu Tinh!
Mắt hai vị giám đốc kia sáng lên: "Cô đây là?"
Lạc Cẩm Xuyên lập tức kéo lấy cánh tay Yến Thanh Ti, nói với hai vị kia: "Là một người bạn của tôi, thật xin lỗi, không thể tiếp chuyện hai vị được."
Nói rồi Lạc Cẩm Xuyên kéo Yến Thanh Ti vào một góc, nhíu mày hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Yến Thanh Ti ở đâu thì nơi đó không có thái bình, đây là tiệc rượu của Lạc thị, tất nhiên Lạc Cẩm Xuyên không hi vọng cô sẽ gây rối tại đây.
Yến Thanh Ti vươn tay ra ngắt lấy hai cánh hoa hồng đang cài trước ngực Lạc Cẩm Xuyên, cô gắt gỏng: "Sao tôi lại không thể tới? Lâu lắm rồi không gặp, anh rể....... chẳng lẽ anh không nhớ tôi sao?"
Lạc Cẩm Xuyên cười mang theo vài phần châm biếm: "Nhớ cô thì có ích gì, nhớ đến cô để cô lại tính kế hãm hại tôi à?"
Yến Thanh Ti tủi thân nói: "Đau lòng ghê, anh rể không nhớ tôi, nhưng tôi lại nhớ anh lắm đấy." Nhớ để tính toán xem làm sao mới giết chết được anh.
"Cô đã câu được Nhạc Thính Phong, nắm được một thiên vương, cô còn thiếu đàn ông sao?"
Thời gian gần đây, Nhạc Thị liên tục ra tay với Lạc Thị, nhà họ Lac đã mất mấy mối làm ăn lớn rồi.
Cha anh chỉ hi vọng dựa vào buổi tiệc rượu lần này để có thêm mấy mối quan hệ với giới thượng lưu ở Lạc Thành, như vậy có thể kéo Lạc Thị ra khỏi tình trạng xuống dốc hiện nay.
Yến Thanh Ti hơi nghiêng đầu, đôi mắt hồ ly như cái móc câu, đôi môi mọng đỏ chu ra, cô dịu dàng nói: "Tất nhiên là thiếu rồi, tôi thiếu anh rể này......"
Lạc Cẩm Xuyên ngứa ngáy trong lòng, đối diện với một báu vật như thế này, làm gì có tên đàn ông nào không rung động.
Nhưng anh càng hiểu, cả người con tiểu yêu tinh này toàn gai và độc, trong tình huống này, dù trong lòng có muốn cũng phải cố mà kiềm chế lại.
Lạc Cẩm Xuyên cười lạnh: "Yến Thanh Ti, đừng tính kế lôi kéo tôi, buổi tiệc rượu này là do một tay tôi chuẩn bị, nếu như cô dám phá hỏng chỗ này của tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Yến Thanh Ti ấm ức nói: "Xem anh nói kìa, tôi làm gì có bản lĩnh đấy, tôi cũng chỉ là một diễn viên nhỏ mà thôi, đừng có xem tôi như nước lũ hay thú dữ thế chứ."
Lạc Cẩm Xuyên cười mỉa: "Cô còn ghê hơn nước lũ hay thú dữ nhiều, hôm nay người nhà họ Yến cũng sẽ tới, tôi khuyên cô, tốt nhất nên rời khỏi đây ngay đi.”
Yến Thanh Ti vươn tay ra vuốt lên cà vạt Lạc Cẩm Xuyên, cười nói: "Vậy sao? Vậy thì tốt quá, cả nhà chúng tôi đã ba năm chưa tụ họp, cuối cùng thì hôm nay cũng có thể gặp mặt rồi."
Lạc Cẩm Xuyên nhìn bàn tay trước ngực: "Yến Thanh Ti........ Cô mau dừng lại đi, nếu cô thật sự phá hỏng chuyện của tôi, tôi sẽ không nương tay với cô đâu."
"Chậc, anh rể tốt của tôi ơi, đừng có dọa tôi như vậy, tôi sẽ sợ đấy."
Lạc Cẩm Xuyên tóm lấy tay Yến Thanh Ti: "Đi theo tôi, tôi sẽ cho người tiễn cô về."
Nếu không, đợi tới khi Yến Thanh Ti thấy người nhà họ Yến, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Yến Thanh Ti nghiêng người dựa vào ngực hắn: "Tiếc quá.... Muộn mất rồi."
Lạc Cẩm Xuyên cúi xuống thấy nụ cười xấu xa trên gương mặt cô, anh ta nhìn theo tầm mắt cô, đã thấy ba người nhà họ Yến tới cả rồi.
Lạc Cẩm Xuyên cảm thấy không ổn, Yến Thanh Ti tới đây hôm nay chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Yến Thanh Ti nũng nịu nói: "Anh rể...... Chơi một trò với với tôi được không?"
Lạc Cẩm Xuyên cắn răng: "Không....... Tôi biết cô muốn làm gì, nhưng đừng có phá hỏng chuyện của tôi."
Mắt Yến Thanh Ti chợt lạnh: "Đừng có nhỏ mọn vậy mà, anh ghét Yến Minh Châu như vậy, để tôi giúp anh!"
Ngay sau đó, Yến Thanh Ti đã giơ tay lên gọi: "Chị, ở đây?"