Cô muốn biết tất cả những gì xảy ra trên người Diệp Thiều Quang một năm qua, lại sợ sau khi anh kể ra rồi cô sẽ đau lòng.
Mộ Dung Miên thấy Quý Miên Miên khẩn trương tới mức nín thở, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, hai tay không tự chủ được siết thật chặt.
Anh vỗ vỗ bả vai cô, bóc cho cô một quả quýt: “Anh nghĩ chắc em muốn biết nhất là tại sao anh lại từ Diệp Thiều Quang biến thành Mộ Dung Miên đúng không?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Ừ… Em muốn biết…”
Mộ Dung Miên bóc một miếng quýt đưa vào miệng cô, anh nghĩ nghĩ có lẽ nên bắt đầu nói từ buổi tối hôm ấy.
“Lúc lái xe lao ra khỏi cầu, trước khi bom nổ một giây anh đã nhảy ra khỏi xe, cho nên… bị thương, có điều chưa tới nỗi mất mạng ngay lúc đó.”
Quý Miên Miên cầm lấy một tay anh: “Sau khi anh rơi xuống sông, chị Thanh Ti đã cho người xuống hạ du tìm kiếm nhưng mấy ngày cũng không tìm được.”
Mộ Dung Miên vỗ vỗ tay cô, nói tiếp: “Anh chưa rơi vào sông thì đã hôn mê rồi, sau đó xảy ra cái gì cũng không biết, đến lúc anh tỉnh lại thì đã là một tháng sau, anh cũng đã ở tận Anh.”
“Là Mộ Dung… phu nhân?”
Mộ Dung Miên cười nhẹ: “Đúng thế, là bà ấy, người cứu anh là bà ấy. Anh hỏi bà ấy sao tìm được anh, sao lại đưa anh tới Anh, bà ta nói một con thuyền đánh cá trên sông đã cứu được anh, bà ấy cho người đưa anh tới Anh.”
Quý Miên Miên cắn môi, không nói gì.
Mộ Dung Miên xoa xoa mặt cô: “Cảm thấy rất khó tin đúng không?”
Quý Miên Miên gật đầu.
Mộ Dung Miên cười châm biếm một tiếng: “Anh cũng không tin, nhưng thực tế là sau khi anh tỉnh lại thì đã mang gương mặt của Mộ Dung Miên rồi.”
Quý Miên Miên cảm giác chuyện này có rất nhiều thứ chưa được nói rõ: “Anh… có thể kể lại chi tiết hơn không?”
Mộ Dung Miên đưa quýt vào miệng cô: “Ngọt không?”
Cô vội vàng gật đầu: “Ừ, ngọt, anh mau nói cho em biết đi, anh biết là em rất không thông minh, em sẽ không nghĩ được rõ ràng đâu.”
Mộ Dung Miên cười rồi lại tiếp tục nói: “Mộ Dung phu nhân và chồng là Mộ Dung Chí Hoành có một người con trai duy nhất tên là Mộ Dung Miên, đúng lúc anh gặp chuyện không may thì anh ta cũng bị ngã ngựa, tính mạng nguy kịch.”
Quý Miên Miên cảm giác như hiểu ra cái gì, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Một tuần sau khi anh gặp chuyện không may, bà ấy cho người ta tìm thấy anh đang trọng thương, đưa anh tới Anh, trùng hợp là trên cơ thể anh và con bà ấy có vài bộ phận rất phù hợp. Anh nghĩ đây chính là nguyên nhân mà Mộ Dung phu nhân tìm tới anh, bà ta muốn lấy vài thứ trên người anh để ghép cho con bà ấy, đáng tiếc… Con trai của bà ấy không thể chống đỡ nên chết trước, em nói xem, có phải mạng anh rất lớn hay không?”
Mộ Dung Miên nói nhẹ nhàng bâng quơ, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, ánh mắt nhìn Quý Miên Miên rất dịu dàng, tựa hồ như đang nói một câu chuyện cười, thế nhưng Quý Miên Miên lại cảm giác được ý lạnh thấu xương giữa những câu chữ anh đang kể.
Mộ Dung phu nhân lấy Diệp Thiều Quang để làm vật hy sinh để cứu con trai mình.
Bà ta dựa vào cái gì mà có thể bừa bãi hủy đi sinh mệnh và thân thể của người khác chứ?
Quý Miên Miên hốc mắt cay cay, nắm chặt tay Mộ Dung Miên, tựa hồ như muốn chịu đựng thay anh.
Mộ Dung Miên cười nói tiếp: “Mộ Dung phu nhân chỉ có một đứa con này, nhưng chồng bà ta lại có rất nhiều thân thích…”