Nhạc Thính Phong nói: “Thanh Ti, em đừng sợ. Anh hứa với em sẽ không để em gặp chuyện không may, hãy tin tưởng trình độ lái xe của anh.”
Tô Trảm nói: “Thật xin lỗi, tôi làm liên lụy mọi người…”
Xe chạy rất nhanh, Yến Thanh Ti cảm giác dạ dày rất khó chịu khiến cô vô cùng phiền chán, “Liên lụy cái đầu anh, em không muốn chết, em còn chưa sống đủ. Nếu anh cảm thấy có lỗi với bọn này thì hãy nhanh chóng nghĩ biện pháp.”
Tô Trảm vẫn bình tĩnh: “Người bọn chúng muốn giết là tôi, nếu không thể trốn được thì hãy đem tôi giao cho chúng.”
Yến Thanh Ti cắn răng nói: “Nếu em đã đồng ý cứu người thì chắc chắn sẽ không đưa anh nộp cho họ. Cách làm việc của em, một là một, hai là hai, đã đồng ý rồi thì không bao giờ bỏ dở giữa chừng. Dù cho em có thiệt thòi thì cũng nhất định đòi lại. Tô Trảm, em mặc kệ trên người anh có bí mật gì, em sẽ không để anh chết.”
Trong lòng Tô Trảm rung động vì chưa từng có ai nói với anh những lời như vậy.
Kẻ địch của anh ta đều ước gì anh có thể chết ngay lập tức, đồng nghiệp và đồng đội đều nghĩ rằng giỏi giang như anh ta thì sẽ không bao giờ chết.
Đây là lần đầu tiên có người nói với anh ta rằng sẽ không để anh chết!
Yến Thanh Ti quyết đoán mở ra di động gọi cho Ngự Trì, báo với anh ta nhanh chóng phái quân đội đến giúp đỡ.
Cô không thể khiến Tô Trảm gặp chuyện gì, anh ta là người vì quốc gia mà phục vụ, bí mật của anh ta có nó quan hệ đến rất nhiều người. Yến Thanh Ti không có tình cảm vĩ đại gì, cô chỉ cảm thấy cho dù vì bác cô cũng phải bảo vệ được người này.
Phía trước có xe chặn lại, đằng sau có xe đuổi theo, còn có súng thỉnh thoảng bắn đến, có trời mới biết bọn họ có thể chống cự đến lúc nào.
Không khí trong xe im lặng đến khác thường.
Xe đằng sau càng ngày càng đến gần, cùng với nó là tiếng súng liên hồi. Diệp Thiều Quang nghe được chút tiếng nói ở phía sau liền quay đầu nhìn về phía Tô Trảm: “Bọn đằng sau… là người nước ngoài? Tôi vô cùng muốn biết anh… rốt cuộc là ai, đặc tội với người nào?”
“Tuy rằng tôi không muốn lừa mọi người nhưng tôi cảm thấy nếu mọi người muốn sống thì tốt nhất là không cần biết.”
Quý Miên Miên nói: “Anh đẹp trai, muốn vậy cũng phải chờ sau này chúng ta thoát nạn đã! Chạy như bay, rượt đuổi còn bắn súng, tôi nghĩ chuyện này chỉ có ở trong phim mới có, không ngờ có ngày tôi cũng được cảm nhận một lần."
Câu này cùng với không khí cam go bây giờ có vẻ lạc đề, Diệp Thiều Quang ôm lấy Quý Miên Miên cúi người xuống: “Đây không phải điểm chính, hôm nay chúng ta có thể đều sẽ chết.”
Anh vuốt khuôn mặt Quý Miên Miên chân thành nói: “Nhưng mà, anh sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em, cho dù chết… cũng sẽ chết trước em.”
Quý Miên Miên không hiểu sao cảm thấy ánh mắt hơi cay, cô nói: “Đừng nói… Nể tình anh mỗi ngày mua bữa sáng cho tôi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ anh một chút.”
Diệp Thiều Quang vốn có chút lo lắng lại bị cô nói làm cho buồn cười. Anh nhẹ nhàng hôn Quý Miên Miên một chút.
“Chờ mãi có thể có được những câu này của em, cũng đáng giá.”
Quý Miên Miên hơi mở miệng muốn nói gì đó thì đột nhiên xe bị đâm một chút. Thân thể của cô và Diệp Thiều Quang đều bị đổ về một phía làm cho cô không thể nói tiếp.
Nhưng vì lần này không thể nói hết khiến sau này Quý Miên Miên hối hận mãi.
Yến Thanh Ti nắm lấy tay vịn mắng: “Thật là không có sáng tạo…”