Hạ An Lan không nói gì, mặt ông nghiêm lại.
Viên thư kí nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ đêm rồi, anh ta muốn nhắc nhở Hạ An Lan nhưng nhìn thấy mặt ông như vậy, anh ta lại không dám nữa.
Một lát sau, qua 12 giờ, Hạ An Lan đột nhiên nói: "Gọi Ngự Trì vào đây."
Viên thư kí vội ra cửa, gọi người cao một mét chín hai đang đứng bảo vệ trước cửa phòng Yến Thanh Ti lại, anh ta chính là Ngự Trì mà Hạ An Lan nhắc tới.
"Cậu đi... tra xem gần đây Hạ Như Sương có những động tĩnh gì, có chỗ nào khác thường không?"
"Vâng."
...
Yến Thanh Ti nằm xuống, cô mãi không thể bình tĩnh lại được, nỗi căng thẳng và kích động khiến tinh thần cô rất lâu rồi chưa từng phấn khởi đến thế.
Cô còn tưởng chắc phải trằn trọc tới khi trời gần sáng mới ngủ được, nhưng sức khỏe còn chưa hồi phục lại như bình thường nên qua 12 giờ một lúc cô đã ngủ mất rồi.
Hạ An Lan tỉnh dậy từ rất sớm, bất kể thường ngày ông có bận bịu đến thế nào, đôi khi tối muộn có chuyện đột xuất, nửa đêm không cách nào nghỉ ngơi được, nhưng dù có như vậy, ông vẫn giữ thói quen tỉnh dậy từ 6 giờ sáng, thói quen này đã được duy trì từ rất nhiều năm nay.
Hôm nay, vẫn như thường ngày, 6 giờ ông thức dậy, không có chuyện gì quan trọng nên ông chạy bộ tầm nửa tiếng.
Ông biết sáng nay sẽ có kết quả đối chiếu ADN, nhưng ông cũng không đi hỏi.
Đối với ông mà nói, tìm được Yến Thanh Ti chính là món quà tuyệt vời nhất do Thượng Đế ban tặng rồi.
7 giờ ăn sáng, Yến Thanh Ti vẫn chưa tỉnh dậy, chỉ có mình Hạ An Lan ngồi trước bàn ăn.
Trước đây, ngày nào cũng vậy nhưng ông chưa từng thấy có gì bất thường, thế nhưng sau khi ăn cơm cùng Yến Thanh Ti tối qua, sáng nay ông cảm thấy, một mình... ăn sáng hình như rất trống vắng?
Viên thư kí thấy Hạ An Lan chần chừ không động đũa, anh nói nhỏ: "Ngài có cần tôi đi gọi cô Thanh Ti dậy ăn sáng không?"
Hạ An Lan lắc đầu: "Không cần, để con bé ngủ. Nó cũng chỉ là một đứa trẻ, cơ thể còn chưa bình phục, cần phải nghỉ ngơi."
Viên thư kí không dám nói gì nữa.
Bữa sáng của Hạ An Lan lúc nào cũng rất thanh tịnh và đơn giản, thật chí còn đơn giản hơn một gia đình bình thường, ông nhìn thức ăn trên bàn, nói: "Lát con bé tỉnh dậy, cậu hỏi nó xem có muốn ăn gì không nhé?"
"Vâng."
Ăn được một nửa thì bác sĩ tới.
Bác sĩ nói: "Thưa ngài, đã có kết quả giám định ADN rồi."
Hạ An Lan không nói gì, viên thư kí ra hiệu cho bác sĩ, đợi lát nữa ông ăn xong rồi nói.
20 phút sau, Hạ An Lan ăn sáng xong, ông buông đũa xuống.
Bác sĩ vội vàng tiến tới, đang định nói, Hạ An Lan liền nói: "Đợi chốc nữa Thanh Ti tỉnh rồi hãy nói."
Bác sĩ ngẩn ra một lúc, gật đầu: "Dạ."
Hơn 8 giờ Yến Thanh Ti mới tỉnh dậy, cô rửa mặt xong thì xuống nhà, nhưng sắc mặt không được tốt lắm.
Hạ An Lan đang định xuống lầu thì thấy một số chính vụ được gửi tới, ông ngẩng lên thấy gương mặt hơi tái của Yến Thanh Ti, mắt còn thâm quầng, nói: "Dậy sớm thế, sao không ngủ thêm một lát nữa?"
Yến Thanh Ti vội đứng thẳng lên rồi cúi người xuống trước Hạ An Lan. Trước mặt ông, cô vẫn cảm thấy bị gò bó mất tự nhiên, chắc tất cả mọi người khi đứng trước mặt ông thì đều không dám lơi lỏng?
Cô nói: "Tôi có tâm sự nên không ngủ được... Cái đó... có kết quả chưa ạ?"
Hạ An Lan cười nói: "Ăn sáng trước đã."
"À." Yến Thanh Ti ăn rất nhanh, 10 phút là cô đã xử lí xong đâu vào đấy rồi.
Cô hỏi: “Tôi ăn xong rồi, có thể... nói được chưa?"
"Sau này đừng ăn nhanh như thế, không tốt cho tiêu hóa."