Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng, thế để con đi rửa mặt cái đã."
Yến Thanh Ti vừa đi, Nhạc Thính Phong đã đen mặt ngồi xuống trước mặt Nhạc phu nhân nói: "Nhạc phu nhân, con thấy hai chúng ta cần phải có một cuộc trò chuyện nghiêm túc."
Nhạc phu nhân chớp mắt: "Nhưng mẹ lại chẳng thấy chúng ta có gì phải nói cả? Muộn thế này rồi, có gì để mai rồi nói đi."
Nhạc Thính Phong nghiến răng: "Mẹ, mẹ đừng có giả ngu nữa."
Nhạc phu nhân tỏ ra vô tội: "Lúc nào mà con chả bảo mẹ ra ngoài đều bỏ quên não ở nhà sao? Một người không có não như mẹ sao biết làm cái chuyện giả ngu cao siêu đến như vậy được?"
Nhạc Thính Phong hít sâu một hơi, "Mẹ... Mẹ có thể đừng tranh vợ với con nữa được không?"
Nhạc phu nhân oan ức đến mức khiến anh thấy bất lực: "Mẹ có tranh với con đâu, Thanh Ti muốn ngủ với mẹ mà, hơn nữa... Giờ Thanh Ti vẫn chưa phải là vợ con nhé! Thôi, biến đi."
Nhạc Thính Phong uy hiếp: "Nhạc phu nhân, có vẻ như mẹ không cần tiền tiêu vặt tháng sau nữa rồi nhỉ?"
Nhạc phu nhân khoanh tay, hất mặt: "Hứ, mày dám lấy tiền tiêu vặt ra để áp chế mẹ à, thằng thối thây bất hiếu này, còn lâu mẹ mày mới thỏa hiếp nhé! Không cần mày cho, mẹ tự có tiền."
Nhạc Thính Phong bỗng cạn lời, anh quên mất, ông bà ngoại đã tới, hai người đều giàu nứt đổ đổ vách, lần này đến chắc chắn sẽ cho bà không ít tiền.
Nhạc Thính Phong thấy uy hiếp không thành, thấy bà không cần thật, anh liền dựa vào người bà, kéo dài giọng: "Mẹ…"
Nhạc phu nhân đẩy đầu Nhạc Thính Phong ra: "Mày lớn tướng thế rồi còn làm nũng với mẹ, mày không sợ mất mặt à? Thanh Ti ra mà thấy mày thế này thì cần gì mày nữa?"
Nhạc Thính Phong oán giận nói:" Tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ của con, mẹ không thể nghĩ cho con một chút được à?"
Nhạc phu nhân đảo mắt: "Vừa rồi mày chẳng gọi tao là Nhạc phu nhân à, tao không phải là mẹ mày!"
"Mẹ..."
Yến Thanh Ti ra, thấy sắc mặt Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong đều không tốt liền hỏi: "Sao thế ạ?"
Nhạc phu nhân khua tay với Yến Thanh Ti: "Không sao, Thanh Ti, con qua đây, mau đi nghỉ thôi."
Yến Thanh Ti đi tới, thấy Nhạc Thính Phong u oán nhìn cô.
Yến Thanh Ti bỗng thấy quái quái.
Nhạc phu nhân kéo Yến Thanh Ti, bảo sắp 12 giờ rồi, đặt lưng xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhạc Thính Phong nằm một mình trên chiếc giường bên cạnh, đếm giờ.
Đợi Nhạc phu nhân ngủ say, Nhạc Thính Phong mới từ từ ngồi dậy, đi chân đất xuống giường, bế thốc Yến Thanh Ti lên.
Yến Thanh Ti còn chưa ngủ, cô kinh ngạc giật mình, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Nhạc Thính Phong hôn, nuốt hết mọi âm thanh.
Yến Thanh Ti ôm cổ Nhạc Thính Phong, ánh mắt trong màn đêm đen lại sáng đến lạ thường.
Tên này nửa đêm nửa hôm còn không chịu đi ngủ mà lại bế cô về.
Nhạc Thính Phong bế Yến Thanh Ti lên giường anh, quấn nhau trên giường, tay chân kẹp chặt Yến Thanh Ti, anh cúi đầu mút lên môi cô, hạ thấp giọng, dán môi lên môi Yến Thanh Ti nói: "Anh nhớ em muốn chết! Mẹ anh lớn thế rồi mà chẳng hiểu chuyện gì cả, dám tranh người với con trai mới sợ."
Yến Thanh Ti không biết nên nói gì: "Anh cũng ấu trĩ vừa thôi, đó là mẹ anh cơ mà.". truyện ngôn tình
"Anh mặc kệ, em phải ở bên anh chứ... Mau lên, anh tổn thương rồi, vẫn còn đang giận đây, em còn không mau an ủi anh đi."
Yến Thanh Ti cười rồi hôn một cái: "Còn giận không?"
Nhạc Thính Phong: "Một cái không đủ... Thêm cái nữa đi..."