Diệp Thiều Quang nhướng mắt: "Lạc Cẩm Xuyên bảo với tôi, Yến Thanh Ti là một bông hoa có độc, cậu coi chừng không kéo được cô ta lên giường mà lại bị trúng độc của cô ta cũng nên."
"Có độc? Trùng hợp, ông đây bách độc bất xâm."
"Đấy là kinh nghiệm xương máu của Lạc Cẩm Xuyên, cậu nên nhìn mà học hỏi."
Lạc Cẩm Xuyên nói cho Diệp Thiều Quang biết anh ta từng bị Yến Thanh Ti lợi dụng qua rồi: “Người phụ nữ đó, rất độc, cậu không thể phòng được. Cậu biết rõ ý đồ của cô ta là gì, nhưng vẫn không khống chế được mình mà tiến lại gần. Cuối cùng, trúng độc của cô ta xong, cô ta thì không sao hết nhưng cậu thì chết không có chỗ chôn.”
Du Hí chẳng những không nghe, mà thậm chí còn hưng phấn hơn.
"Ông đây không tin là không thể ăn được cô ta. Nếu cô ta là hoa hồng có gai, ông sẽ vặt sạch gai của cô ta. Còn nếu cô ta là rắn độc, thì nhổ hết răng nanh đi. Ông đây không tin, trên đời này không có người đàn bà nào mà ông không ăn được."
Diệp Thiều Quang lắc đầu, Du Hí đang tự rúc đầu vào sừng trâu, không nếm được tí độc nào của Yến Thanh Ti thì anh ta sẽ không dừng lại.
Đợi đến ngày đó, Du Hí chắc cũng không khá hơn Lạc Cẩm Xuyên là bao.
...
Yến Thanh Ti mặc dù ngủ muộn, nhưng cơ thể lại giống như cài đồng hồ báo thức sẵn vậy, đến 10 giờ lập tức tỉnh dậy.
Còn không thèm nhìn thời gian, xuống giường lập tức mặc quần áo vào.
Nhạc Thính Phong xách đồ ăn về nhìn thấy Yến Thanh Ti từ phòng vệ sinh đi ra, vội lên tiếng: "Thanh Ti, em tỉnh rồi à, anh còn định gọi em đây."
Yến Thanh Ti dùng nước lạnh rửa mặt, đầu óc mới tỉnh táo một chút, cô liếc mắt về phía Nhạc Thính Phong.
"Gọi? Tôi biết thừa anh sẽ không gọi tôi dậy, mấy cái trò mèo đó của anh không qua được mắt tôi đâu." Cái gã này chắc chắn đang hi vọng cả ngày hôm nay cô chỉ ngủ trên giường, làm sao mà có lòng tốt gọi cô dậy được.
Yến Thanh Ti hừ hừ một tiếng, đi tới, đưa tay níu lấy cổ anh, nhón chân lên thầm thì ở bên tai Nhạc Thính Phong một câu:
"Con mắt của tôi nó còn thể nhìn được hôm nay anh mặc màu gì và... cái đó của anh nó đang như thế nào nữa đấy, anh có muốn biết không? Tôi nói cho anh nghe?"
Nhạc Thính Phong mặt bỗng đỏ bừng hết lên: "Khụ... cái đó... em phải đi quay phim đúng không, ăn cái gì đi đã?"
"Không muốn nghe sao?"
Nhạc Thính Phong đỏ mặt kéo Yến Thanh Ti: "Nghe cái gì mà nghe, ăn đi."
Yến Thanh Ti liếc một cái: "Xì..."
Sau khi cô ngồi xuống liền hỏi: "Bác gái đâu rồi, đã tỉnh dậy chưa?"
"Dậy một lúc rồi, lát qua đây giờ đấy." Nhạc Thính Phong đưa cho cô một đôi đũa.
Vừa dứt lời, Nhạc phu nhân trực tiếp đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy Yến Thanh Ti thì có chút ngượng ngùng, có chút chột dạ, lúng túng sờ mũi một cái rồi cẩn thận ngồi xuống.
Yến Thanh Ti tò mò, hỏi: "Bác gái, sao vậy? Bác... đang sợ cháu sao?"
Chẳng lẽ chỉ qua một đêm, ngồi nghĩ lại những chuyện cô đã làm, bà cảm thấy cô là người quá độc ác, âm hiểm, lòng dạ rắn rết sao?
Nhạc phu nhân vội lắc đầu: "Không phải, cháu rất tốt, cực kì tốt..."
Nhạc phu nhân thực sự cảm thấy cô gái như Yến Thanh Ti rất tốt, trước đây định nghĩa về phụ nữ của bà rất đơn giản, bà nghĩ chỉ có hai loại người một là người như bà, hai là những người phụ nữ chuyên xum xe bợ đỡ xung quanh bà.
Ví dụ như Hạ Lan phu nhân, hay Đinh Phù hoặc là như những quý phu nhân hay đánh bài và shopping với bà, còn có mấy thiên kim tiểu thư nhà quyền quý nữa.
Lúc ở cùng mấy người đó, nhất định phải làm ra vẻ, nói gì cũng phải cẩn thận, làm cái gì cũng có thể bị tính toán.
Hơn nữa, bọn họ trước mặt thì lợi dụng bà, sau lưng lại còn nói bà ngu...