Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Yến Thanh Ti: "Thế thì không đi nữa."
Yến Thanh Ti vùi đầu vào ngực Nhạc Thính Phong: "Không được, vẫn còn hai cảnh quay cuối nữa phải hoàn thành, nhất định phải đi."
Nhạc Thính Phong: "Anh ôm em đi rửa mặt nhé?"
"Ừm........"
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti vào toilet.
Tô Trảm nhìn cảnh mới sáng sớm mà hai người này đã dính sát vào nhau thể hiện tình cảm, cảm thấy lông tay lông chân dựng đứng hết cả lên.
Quen biết Nhạc Thính Phong lâu năm như thế, đây là lần đầu tiên anh thấy Nhạc Thính Phong ôn nhu như vậy.
Trước đây nghe mẹ anh nói anh còn không tin cơ, giờ mới thấy đúng là không ngoa chút nào.
Đúng là khó có thể tưởng tưởng, Nhạc Thính Phong - một người khó tính như bà già cũng có ngày vì một người phụ nữ mà chẳng còn câu nệđến tiểu tiết.
Tô Trảm cúi đầu nhìn vết thương trên người, máu vẫn còn sấn ra, cóđiều, thế này là tốt lắm rồi, tối qua còn đau đến mức không ngủđược, trằn trọc nghĩ vô số chuyện mới chờđược trời sáng.
Yến Thanh Ti rửa mặt xong đi ra thấy Tô Trảm đang ngồi ngây người.
Một lúc lâu sau mới chợt nhớ ra, tên này đến đây từ tối qua.
Yến Thanh Ti thấy có chút nhức đầu: "Xin lỗi, quên mất là anh đến."
Tô Trảm mỉm cười: "Không sao, cô có thể coi tôi như không tồn tại."
"Lúc anh cười đúng là có phần giống Tô Trăn."
Tô Trảm có chút mới lạ: "Cô là người đầu tiên nói như vậy đấy."
Nhạc Thính Phong quăng một chiếc khăn mặt về phía Tô Trảm: "Bớt nói sàm đi, đừng có tìm cớ bắt truyện vợ tôi."
Tô Trảm bắt lấy chiếc khăn đặt sang một bên.
Nhạc Thính Phong nói với Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, đừng đểý tới anh ta....."
"Đúng rồi lát nữa Tiểu Từ mua đồăn sáng đến, nhỡ thấy tên này thì làm sao?"
"Thì nói là họ hàng, dù sao bọn Tiểu Từ cũng là người của mình, biết cũng không sao!"
Tô Trảm: "Để tôi tránh đi làđược."
Nhạc Thính Phong châm chọc: "Anh ta là người không thể nhìn thấy ánh sáng, rất ít người biết mặt anh ta."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Hiểu rồi, thế......... anh đi mua bữa sáng đi."
Nhạc Thính Phong: "Anh?"
"Đúng thế, đi đi, như thế không cần Tiểu Từ phải qua đây."
Nhạc Thính Phong không vui: "Anh không đi..... anh phải ở lại canh chừng anh ta."
Yến Thanh Ti cười nói: "Anh ta thương nặng như thế thì làm gìđược em."
"Anh ta ấy à, cho dù là bị chặt đứt cả tay cả chân vẫn có thể giết chết em."
Nhạc Thính Phong tuy biết không nhiều nhưng cũng đủ nhận ra năng lực của Tô Trảm là người đãđược trải qua huấn luyện kĩ càng, là nhân tài về phương diện này.
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn Tô Trảm, thân hình anh ta gầy yếu, sắc mặt tái nhợt không chút máu, thoạt nhìn có chút cảm giác yếu ớt.
Nhạc Thính Phong khinh bỉ nói: "Em đừng nhìn anh ta yếu ớt, đều là giả vờ cảđấy!"
Yến Thanh Ti cười nói: "Anh biết anh ta nguy hiểm sao tối qua không đuổi đi luôn? Thôi đi đi ông xã, em đói rồi!"
Nhạc Thính Phong không chịu được Yến Thanh Ti làm nũng, lập tức đồng ý: "Được, được, được, anh đi mua ngay đây, chờ anh nhé!"
Nói xong, nhanh chóng cầm áo khoác lên mặc vào.