“Chờ cậu có con rồi hãy nói.”
Nhạc Thính Phong cau mày: “Vợ tôi đã có, con còn lâu sao? Không giống anh, có lẽ vợ anh vẫn còn trong bụng mẹ vợ ấy.”
Tô Trảm…
Bên ngoài trời mưa càng ngày càng nhỏ, Nhạc Thính Phong cùng Tô Trảm nói chuyện rất nhỏ.
Trò chuyện hơn một tiếng, Nhạc Thính Phong cảm thấy mệt mỏi liền kéo một cái chăn quẳng cho Tô Trảm, “Cái này tôi từng đắp, chưa giặt bao giờ, anh thích dùng thì dùng.”
Tô Trảm nhìn chằm chằm cái chăn hơi do dự.
Cuối cùng, anh ta đắp nó lên chân.
Nhạc Thính Phong bĩu môi, “Không cần nói nhiều nữa, đều bê bết thành như vậy, chuyện này nếu như nguy hiểm thì anh mau chóng tìm người đến giúp đỡ đi. Chuyện của Thanh Ti chắc anh cũng biết. Mấy ngày trước cô ấy vừa bị bắt cóc, tôi không muốn cô ấy lại mạo hiểm. Tuy chúng ta là anh em nhưng cho dù có thân đến đâu, anh cũng không quan trọng bằng vợ tôi.”
Tô Trảm nhắm mắt lại: “Bọn chúng không dám làm gì cô ấy.”
May mắn có thuốc cầm máu của Yến Thanh Ti không thì anh hôm nay chắc sẽ nguy hiểm.
Những người đuổi giết anh cho dù hoài nghi anh trốn vào phòng của Yến Thanh Ti thì cũng không dám vào.
Bởi vì nhà họ Tằng không dám công khai khiêu chiến quyền uy của Hạ An Lan.
Cho dù bọn chúng làm việc không kẽ hở, nếu Yến Thanh Ti gặp chuyện không may ở đây, Hạ An Lan đều sẽ quy kết trên đầu bọn chúng, nhà họ Tằng không dám mạo hiểm.
Tô Trảm cảm thấy mình vẫn còn may chán, đánh cuộc lúc này đúng là đánh thắng.
Nhạc Thính Phong liếc mắt một cái, nhìn anh ta dần dần nhắm lại hai mắt liền không thèm quan tâm nữa. Nhưng anh biết con người Tô Trảm, biết anh ta nhất định không ngủ thật.
Loại người cẩn thận như Tô Trảm, cho dù ở cùng với người thân, những lời anh ta nói ra chưa chắc đã là thật. Ngủ ở đây? Chuyện đùa.
…
Trong đêm mưa, bên ngoài chỗ đỗ xe có một chiếc xe màu đen ngừng lại, đèn không sáng, nó giống như hòa làm một vào bóng đêm.
Người trong xe đang gọi điện thoại.
“Người đâu? Bắt được chưa?”
“Chưa… Hắn ta trốn vào khách sạn, chính là khách sạn Yến Thanh Ti đang ở.”
“Mệnh lệnh của ông chủ là nhất định phải bắt được người và giết hắn, tuyệt đối không được để hắn ta còn sống ra khỏi khách sạn.”
“Chỉ có thể chờ đến mai Yến Thanh Ti đi ra ngoài quay phim mới ra tay được, hiện tại chúng ta không thể động vào Yến Thanh Ti.”
“Nhìn kỹ vào, chờ trời sáng cô ta đi thì lập tức ra tay.”
“Được.”
…
Sáng sớm, Yến Thanh Ti bị Nhạc Thính Phong đánh thức.
“Thanh Ti, dậy thôi…”
Yến Thanh Ti buồn ngủ không muốn mở mắt ra: “Buồn ngủ quá, không muốn dậy.”
Có lẽ là tối hôm qua ngủ nửa giấc bị tỉnh lại một lần nên sáng nay cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Nếu trước kia, dù cho buổi tối ngủ muộn đến đâu thì ngày hôm sau có việc, Yến Thanh Ti vẫn dậy sớm được.
Cô cảm giác chắc là do cuộc sống quá an nhàn, bên cạnh có người yêu thương cô, làm cô bị nuông chiều quen.
Nhạc Thính Phong cúi xuống hôn lên mặt Yến Thanh Ti: “Được, thế thì không dậy, tỉnh ngủ thì tới phim trường.”
Anh thích nhất hình dáng của Yến Thanh Ti lúc này, lười biếng, làm nũng, giống cô gái nhỏ hờn dỗi.
Yến Thanh Ti vừa nghe được thế liền nằm sấp xuống gối đầu, “Đúng vậy, còn phải quay phim…”
Cuối cùng cô nằm ì vài phút mới rời mặt khỏi gối đầu: “Dậy!”
Tóc Yến Thanh Ti có chút rối tung, xù lên. Nhạc Thính Phong nhìn thấy vậy liền cảm thấy trong lòng mềm nhũn, không nhịn được lại hôn thêm vài lần.