Quý Miên Miên thản nhiên nói: “Nếu anh còn muốn cái tay kia cũng gãy luôn thì cứ tiếp tục chửi đi.”
“…” Thanh âm của Claude im bặt, đau tới đầu toát đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng bừng nhưng không dám nói thêm câu nào nữa.
Khí lực vừa rồi của Quý Miên Miên làm cho hắn ta căn bản không thể nào giãy ra được. Hắn vốn là con quỷ chỉ biết rượu và chơi gái, còn chơi cả ma túy, tuổi còn trẻ nhưng đã thân tàn ma dại, căn bản sao có thể đấu lại với Quý Miên Miên.
Mộ Dung phu nhân lạnh mắt nhìn, lúc thấy Quý Miên Miên bẻ gẫy cổ tay Claude, dù bà ta không có biểu hiện gì nhưng trong ánh mắt lại hiển hiện rõ vẻ vui sướng khi người gặp họa. Bà ta cực kỳ ghét đứa cháu ngoại này của chồng mình, đáng tiếc bà ta là trưởng bối, chồng bà ta cũng chưa nói gì, bà ta chỉ là mợ thì càng không thể can thiệp vào.
Ở trong mắt bà ta, Claude chính là một thằng nhãi cặn bã đến cực điểm.
Nay thấy hắn rốt cuộc cũng bị thu thập, trong lòng Mộ Dung phu nhân thấy vui sướng cực kỳ.
Bà ta hít sâu một ngụm, đi tới hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Claude thấy Mộ Dung phu nhân tiến lại thì kêu lên thảm thiết: “Tay của cháu, tay của cháu… mau cứu cháu với…”
Mộ Dung phu nhân bĩu môi khinh thường, sau đó ra lệnh cho người dưới: “Người đâu, đưa nó tới bệnh viện đi.”
Hai người tới đưa Claude đi, hắn vẫn còn không quên chửi một câu: “Con đàn bà thối tha, mày chờ đấy, tao sẽ không tha cho mày…”
Mộ Dung Miên vốn đã định để hắn đi, thấy vậy liền gọi lại: “Chờ một chút.”
Anh không thể tha cho bất kỳ đứa nào bắt nạt bà xã mình ngay trước mắt mình được.
Mộ Dung Miên mỉm cười, nụ cười cực kỳ ôn hòa, vô hại: “Tay của anh họ sao mà gãy nên nói rõ luôn đi, bằng không sau này trong lòng em sẽ thấy áy náy…”
Claude nghĩ chắc Mộ Dung Miên đang sợ mẹ hắn sẽ tới đây tính sổ nên trong lòng cực kỳ đắc ý, cảm thấy cổ tay cũng không còn đau nữa: “Tốt, chú đã nói như thế thì nên cho tôi một cái công đạo luôn đi, bằng không tôi sẽ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này.”
Claude trong lòng đã nghĩ rất kỹ, chỉ cần Mộ Dung Miên xin lỗi hắn, bảo hắn không được làm ầm chuyện này lên, vậy thì lập tức hắn sẽ đòi Mộ Dung Miên phải đưa Quý Miên Miên cho mình. Đến lúc đó, hắn muốn tra tấn cô thế nào mà chẳng được.
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Anh họ nói rất đúng, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Mộ Dung phu nhân đứng ở một bên chờ xem anh định làm gì? Chẳng lẽ thực sự muốn giảng hòa với thằng cặn bã Claude này? Không phải cậu ta nói mình yêu nhất là Quý Miên Miên sao, còn có thể vì cô mà trả giá hết thảy?
Nhưng hiện tại thái độ này của cậu ta là thế nào?
Quý Miên Miên âm thầm lắc đầu, chỉ cảm thấy hẳn là anh sẽ cấp cho tên Claude này ba ngọn nến thắp hương mất. truyện tiên hiệp hay
Đúng là đồ ngu, còn nghĩ Mộ Dung Miên sẽ giảng hòa với mình nữa chứ, ha ha… cứ chờ mà xem.
Mộ Dung Miên nói: “Người đâu, ai có thể nói cho tôi biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra không?”
Một nữ giúp việc nhanh chóng tiến lên, chính là người vừa rồi đã giới thiệu Quý Miên Miên là khách với Claude, cô ta nói: “Thiếu gia, tôi…”
“Cô nói…” Mộ Dung Miên vươn tay chỉ vào cô gái bị Claude đánh lúc nãy.
Nữ giúp việc kia mặt đã sưng vù lên, khóe môi nứt toác, có một chút máu chảy ra từ đó, tóc tai bù xù, nhìn vô cùng chật vật. Cô ta vội vàng khập khiễng tiến tới, nói: “Thiếu gia, chuyện là thế này…”