Yến Thanh Ti tính kế khiến bà ta phải vào tù, huỷ hoại cuộc đời con gái bà ta, giờ bà ta đang hận đến mức muốn lột da róc xương Yến Thanh Ti ra.
Yến Thanh Ti tháo cặp kính đen ra, để lộ đôi mắt xinh đẹp: “Hôm nay tôi đến tìm bà là vì muốn nói chuyện về Yến Tùng Nam, nếu bà muốn nghe thì chúng ta nói chuyện một lát, còn không muốn…thì thôi, dù sao người xảy ra chuyện cũng không phải là tôi, bà muốn chết, tôi cũng chẳng cản.”
“Đợi đã…mày nói thế là có ý gì?”
“Có hứng thú, thì nói chuyện một lát đi.”
Yến Thanh Ti phát hiện Diệp Linh Chi đang do dự, bà ta nhìn cửa sổ xe, trong mắt là sự vùng vẫy, bà ta giường như rất sợ hãi người ngồi trong xe.
Yến Thanh Ti liếc một cái, bên ngoài không thể nhìn vào được bên trong xe, đột nhiên cửa kính xe từ từ hạ xuống, một đôi mắt xuất hiện, đôi mắt đó tối đen, sâu thẳm, giống như một vết mực đen sẫm đậm đặc, trong khoảnh khắc đối mặt đó, Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy một cơn lạnh chạy ngược từ dưới bàn chân lên toả ra khắp người, dưới ánh nắng chói chang, cô tự nhiên lại không cảm nhận được cái nóng.
“Thiều Quang, tôi… tôi có vài chuyện, đợi thêm khoảng mười phút nữa là được rồi…” Diệp Linh Chi nhìn người trong xe lắp bắp nói, hoàn toàn không có cái vẻ lớn lối như khi đối mặt với người khác nữa, thậm chí là còn có chút khẩn cầu.
Yến Thanh Ti kinh ngạc, gã là ai, thế mà lại khiến cho một người như Diệp Linh Chi sợ sệt đến thế này? Có vẻ địa vị của gã ở nhà họ Diệp cũng không thấp.
Lúc Yến Thanh Ti còn đang nghi ngờ, người trong xe đột nhiên hỏi cô: “Cô là Yến Thanh Ti.”
Giọng nói của gã ta lạnh lùng cũng giống hệt đôi mắt của gã, không có chút nhiệt độ nào, bình tĩnh nói ra tên của Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti mấp máy môi cười nhạt, nói: “Đúng, tôi là con gái của Nhiếp Thu Phinh.”
Cô biết năm đó cái chết của mẹ cô nhà họ Diệp chắc chắn có nhúng tay vào, cô cố ý nói ra cái tên Nhiếp Thu Phinh cố ý khiến anh ta khó chịu.
“Lên xe nói đi.”
“Tôi nghĩ có vài chuyện, người khác không tiện nghe.”
Yến Thanh Ti thấy đôi mắt đó hơi híp lại, dường như có một sự uy hiếp xông thẳng về hướng mình, đậm đặc và tối tăm.
Diệp Linh Chi quát lên: “Yến Thanh Ti mày câm mồm cho tao.”
“Thiều Quang, xin lỗi …chỉ mười phút thôi là được, tôi ra chỗ mấy cái cây kia nói chuyện một lát.”
Hai người đi đến dưới một tán cây, trước tiên Yến Thanh Ti cho Diệp Linh Chi nghe một đoạn ghi âm, chính là đoạn ghi âm mà Tiểu Từ lén thu được hôm cô gặp Yến Tùng Nam, Yến Thanh Ti cũng chẳng chỉnh sửa gì, để Diệp Linh Chi nghe hết từ đầu đến cuối.
Nghe xong, Diệp Linh Chi nhào đến đánh Yến Thanh Ti: “Con đĩ, con khốn này…cái loại người như mày sao không đi chết đi, làm bao nhiêu chuyện xấu xa như thế, cảnh sát tại sao không bắt mày? Mày phải xuống địa ngục mới đúng.”
Diệp Linh Chi dường như phát điên đánh lên người Yến Thanh Ti, móng tay bà tay cào lên tay Yến Thanh Ti, để lại một vết cào dài đỏ rực, bà ta cào rất sâu, da Yến Thanh Ti lại mỏng, vết cào đó nhanh chóng rỉ máu.
Yến Thanh Ti cau mày tát cho bà ta một cái, đốp một phát, âm thanh chói tai, đối mặt với Diệp Linh Chi, cô tuyệt đối sẽ không nể mặt chút nào hết.
“Bà muốn điên đến lúc nào nữa, nếu như tôi thật sự muốn bà chết, giờ mà còn đến tìm bà à?”
“Mày… đánh tao...con…đĩ…”
Yến Thanh Ti cười lạnh: “Không dám nhận, đây là tên của bà tôi sao mà dám cướp, nếu bà còn không bình tĩnh lại, chúng ta không cần nói gì nữa hết.”
Diệp Linh Chi nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn tươi nuốt sống Yến Thanh Ti: “Rốt cuộc mày muốn nói gì?
Yến Thanh Ti nhìn vết cào đang rỉ ra máu đỏ sẫm trên cánh tay, màu đỏ yêu diễm trên cánh tay trắng mịn, thoạt nhìn nó có một vẻ đẹp quỷ dị.