Yến Thanh Ti và cả Du Hí đều kinh ngạc nhìn Nhạc phu nhân, ‘cô’?
Nhạc phu nhân vẫy tay gọi người đàn ông trẻ tuổi đó đến bên cạnh mình: “Tiểu Lục quản lý nhà hàng này đấy à, cô còn tưởng là tiểu Tứ ấy chứ.”
Tiểu Lục vội vã đi đến trước mặt của Nhạc phu nhân: “Chà chà, đúng là cô rồi, vừa nãy nghe nhân viên báo lại mà cháu còn tưởng có người đang bày trò đùa dai với cháu đấy, cô đến Hải Thành sao không nói với cháu sớm? Nếu mà để ba cháu biết cô đên mà cháu không đi đón, ông ấy lại cầm chổi quật cháu ấy chứ.”
Du Hí…. Fuck! Fuck! Fuck!
Anh ta vừa nãy còn đang đắc ý khoe khoang, nhà hàng tư nhân này khó đặt bàn đến mức nào, đầu bếp ở đâu lợi hại ra sao. Kết quả là …méo thể nào ngờ được, nhà hàng này là nhà người ta mở.
Du Hí thật hối hận sao mình không đi khỏi đây sớm đi, vừa nãy đã bị đánh cho sưng cả mặt lên, bây giờ thì mặt mũi mất sạch sành sanh rồi.
Nhạc phu nhân véo má tiểu Lục, “Cô đến đây là để thăm con dâu tương lai của cô, cũng chẳng nghĩ đến là sẽ đến nhà hàng của cháu để ăn cơm, vào quán rồi cô mới nhìn thấy chữ Tô ở trên đèn lồng, thế mới biết nhà hàng này là của nhà mình mở, sao cháu lại chạy đến đây làm quản lý thế?”
Tô Tiểu Lục nhún vai, thở dài một hơi nói: “Ôi, lúc đầu là anh Tư lên cơn, hăm hở đi mở nhà hàng, giờ anh ấy không cần nữa, vứt lại ép cháu nhận, cô nói xem một thanh niên tài năng đầy hứa hẹn như cháu, thế mà lại phải đi làm ông chủ của một nhà hàng, cháu khổ lắm cô ạ.”
“Sao cháu không vào công ty mà làm?”
Tô Tiểu Lục nói: “Cháu thà làm quản lý của một hàng còn hơn, ăn rồi ngồi chờ chết…ái chà, tý thì cháu quên mất, vừa nãy cô bảo cô đến thăm con dâu tương lai của cô đúng không, đâu đâu? Anh họ có người yêu từ bao giờ thế? Cô đừng có lừa cháu nha.”
Nhạc phu nhân vội vã như thể đang khoe bảo bối, kéo Yến Thanh Ti đang ngồi một bên sang: “Nào, nào, mau gọi chị dâu đi…thôi được rồi, gọi chị trước đi đã, Thanh Ti nhà chúng ta da mặt mỏng, dễ xấu hổ lắm.”
Tô Tiểu Lục nhìn thấy Yến Thanh Ti, mắt mũi trợn trừng trừng, đám thanh niên trẻ tuổi như cậu, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thường hay lướt weibo, đương nhiên biết Yến Thanh Ti là ai: “Vị này là…chị… là… cái cô…. Yến Thanh Ti đó hả?”
Yến Thanh Ti cười cười: “Đúng, tôi chính là cái bình hoa chuyên bị người khác bôi đen nói xấu đó đây.”
Tô Tiểu Lục vội vã nói: “Em chào chị, chị xinh thật đấy, em tên là Tô Ngao, xếp thứ 6 trong nhà, mọi người trong gia đình đều gọi em là tiểu Lục, chị cũng cứ gọi em là tiểu Lục thôi.”
Yến Thanh Ti cười cười gật đầu: “Chào em…”
Nhạc phu nhân kéo tay Tô Tiểu Lục chỉ vào Du Hí bảo: “Hôm nay cậu Tiểu Du này mời cô và chị Thanh Ti của con đi ăn cơm, cậu thanh niên này tốt lắm, cô rất thích cậu ta, tuy rằng cậu ta nói là mời cô nhưng cô là trưởng bối đâu thể người ta mới mình được, đúng không?”
Tô Tiểu Lục lập tức hiểu ra vấn đề, gật đầu nói: “Cô cứ yên tâm, cháu hiểu rồi, cô đến ăn cơm ở đây cháu nhất định sẽ miễn phí cho mọi người, đâu thể đến nhà hàng của nhà mình ăn cơm mà lại còn phải đào ví tiền của mình ra để trả tiền chứ, đúng không nào?”
Du Hí nghiến răng nói: “Nếu đã là họ hàng, mọi người chắc có nhiều chuyện để nói với nhau, vậy tôi cũng không làm phiền nữa, cáo từ.”
Du Hí cảm thấy nếu mình còn ở lại đâu thêm một phút giây nào nữa, chắc chắc sẽ bị thương tích đầy mình quá. đam mỹ hài
Cả cái nhà này có phải ai cũng luyện Thiết Sa Chưởng* không đấy, sao ai cũng biết cách làm người khác mất mặt thế, nghề gia truyền đấy à?
*Thiết sa chưởng là tên của một công phu võ thuật do rèn luyện bàn tay mà có.
Dù gì thì nhà họ Du cũng là gia tộc có máu mặt trong cái đất Hải Thành này, từ nhỏ đến lớn anh ta đều được người ta tâng bốc, nịnh nọt, có bao giờ bị người khác làm cho mất mặt như thế này không?