Cô cúi đầu cô đơn quay về, vừa mới bước vào cửa thì phía sau có người gọi: “Quý Miên Miên.”
Quý Miên Miên xoay người lại thì thấy Lãnh Nhiên từ ngoài đi vào, trợ lý đưa anh ta tới cửa rồi để anh ta tự mang hành lý lên.
Diễn viên đôi khi là như thế, dù ngày Tết, chỉ cần anh hấp dẫn thì phim vẫn cứ phải quay đều thôi.
Lãnh Nhiên tháo khẩu trang xuống, sau đó chụp mũ của mình lên đầu Quý Miên Miên: “Hắc, đúng là cô rồi, cô đang… đi tập thể dục đấy à? Sao mặc ít như thế?”
Quý Miên Miên cố gắng nặn một nụ cười nhưng cười không nổi: “Đúng thế, ra ngoài… tập thể dục.”
Lãnh Nhiên nhìn vẻ mặt mất mát của cô thì biết tâm tình của cô đang không tốt.
Cậu cười nói: “Quý Miên Miên, chúc mừng năm mới.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Anh cũng thế, chúc mừng năm mới. Lần này về nghỉ ngơi mấy ngày đấy à?”
“Phải, tôi đã nói với chị Mạch là tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày.”
“Nghỉ ngơi? Đêm nay phải tham gia lễ trao giải Kim Phỉ mà?”
“Tham gia trao giải còn sướng hơn phải quay phim ngoài trời gió tuyết nhiều. Đúng rồi, tối nay chị Thanh Ti có tới không?”
“Có, có tham gia!”
“Vậy tốt rồi, mẹ tôi rất muốn xin chữ kí của chị ấy.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy. Quý Miên Miên nhìn vòng cổ trong tay, trong lòng rất cô đơn. Vì sao người đó không chịu lộ diện chứ?
Sau đó Quý Miên Miên đi tới phòng camera để xem lại băng ghi hình nhưng lại chẳng thấy gì, thậm chí một bóng người cũng không thấy. . truyện xuyên nhanh
Quý Miên Miên đứng ở trước gương đeo từng cái vòng cổ lên, chiếc nào cũng rất đẹp.
Nhưng… người đưa vòng cổ rốt cuộc đang ở đâu?
Vì sao người đó không chịu xuất hiện?
…
Yến Thanh Ti nói với Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong là tối nay cô muốn đi tham gia lễ trao giải, nhận giải thưởng dành cho diễn viên mới xuất sắc nhất. Đây là giải thưởng cả đời chỉ được lấy một lần, với cô mà nói nó chính là sự khẳng định.
Trong lòng Nhạc Thính Phong thực sự không muốn, tham dự lễ trao giải này phải mặc lễ phục, phải đi giày cao gót, anh chỉ sợ Yến Thanh Ti xảy ra chuyện không may.
Nhưng Yến Thanh Ti đã cam đoan với anh sẽ không đi dày cao gót, cũng không mặc lễ phục dạ hội, thế nên anh đành phải đồng ý.
Nhạc Thính Phong cũng biết Yến Thanh Ti rất thích nghề diễn của mình, cô đang ở giai đoạn bay lên, nhưng giờ lại mang thai nên phải bỏ qua cơ hội phát triển lên thời kỳ hoàng kim nhất.
Giữa gia đình và sự nghiệp, cô chỉ có thể lựa chọn một thứ mà thôi.
Người làm chồng như anh cũng nên ủng hộ một chút công việc của cô mới đúng.
Vì thế, 4h chiều ngày hôm đó, Nhạc Thính Phong tự mình lái xe đưa cô tới địa điểm hóa trang. Anh mặc quần áo rất bình thường, là một chiếc áo lông màu đen, đội mũ, đeo khẩu trang, thoạt nhìn cũng chẳng khác nào những người qua đường khác. Anh nói với Yến Thanh Ti, hôm nay anh sẽ làm lái xe cho cô.
Nhưng khi đưa cô tới hậu trường rồi anh liền rời đi, dù sao người ở đây rất đông, vạn nhất bị người ta phát hiện ra thì không tốt lắm.
Chị Mạch vắt óc tìm mưu tính kế, cuối cùng cũng chọn được cho Yến Thanh Ti một bộ đồ để lên nhận giải. Đó là một cái quần đen, phía dưới đi giày đinh kỵ sĩ. Chị Mạch lại tìm cho cô một cái áo khoác ngắn, trên vai đính những cái đinh lòe xòe rủ xuống, rất hợp với vẻ đẹp bức người của Yến Thanh Ti, thoạt nhìn có chút tùy ý nhưng lại rất vừa mắt. Dù sao cũng không ai quy định là nhất định phải mặc váy, so với một đám minh tinh ăn mặc lòe loẹt thì ăn mặc cá tính thế này lại rất nổi bật.
Chương 1434