Cho tới bây giờ anh ta chưa bao giờ thấy một người đàn bà này giống như vậy, xấu xa, điên cuồng hết cả phần của thiên hạ nhưng lại không tài nào ghét nổi cô ta.
Yến Thanh Ti cười mà như không, nói: "Du thiếu gia, ngoan ngoãn làm một học sinh tiểu học biết nghe lời đi. Nếu anh cứ chơi tiếp mấy trò vô dụng như vậy thì chỉ càng thảm bại hơn thôi, tôi muốn anh đau khổ thì anh không cười nổi đâu."
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn đồng hồ: "Tôi không phí thời gian với anh nữa. Tôi cho anh một phút suy nghĩ, nếu anh không muốn nói thì tôi cũng chẳng muốn nghe, nhưng mà trước khi đi cũng phải tặng anh chút lễ mọn mới được..."
Du Hí tức giận nghiến răng, bản thân chỉ có thể nằm bất động trên giường, dù anh ta có muốn đấu với Yến Thanh Ti cũng phải tự xem xét tình trạng của bản thân mình. Người đàn bà này quá độc ác.
Du Hí liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti, nói: "Được, vậy tôi nói cho cô. Từ khi tôi hiểu chuyện thì sợi dây này đã đeo trên người tôi rồi, cha mẹ tôi nói đây là một vật rất quan trọng, vì vậy nhiều năm qua tôi cũng không hề tháo xuống. Đây là đồ của nhà họ Du, tốt nhất cô nên trả lại cho tôi, nếu để những người khác trong nhà phát hiện sợi dây bị đánh cắp... a... cô chắc cũng biết kết quả thê thảm tới mức nào?"
Đúng là Du Hí không hù dọa Yến Thanh Ti, nhà họ Du ở Hải Thành không một ai dám động vào.
Bằng không, tại sao Du Hí ngông nghênh ở Hải Thanh nhiều năm như thế, gây thù chuốc oán khắp nơi nhưng không một ai dám động tay với anh ta? Bởi vì nhà họ Du thật sự lợi hại.
Một mình Du Hí thì không có gì phải ngại, nhưng nhà họ Du đứng sau lưng anh ta lại là chuyện khác.
Yến Thanh Ti dường như không nghe được vế sau câu nói của Du Hí, cô lẩm bẩm: "Đeo trên người từ nhỏ..." Ý là đây không phải sợi dây chuyền của mẹ cô, thậm chí còn tồn tại lâu hơn cả cô.
Yến Thanh Ti cầm sợi dây chuyền kia mà vuốt ve, cô hỏi: "Còn ai có sợi dây chuyền giống như vậy không?"
Du Hí bĩu môi: "Tất nhiên không có! Dù chỉ là sợi dây chuyền bình thường nhưng từ trước tới nay cô đã thấy qua hay chưa? Những cửa hàng trang sức ngoài kia có thể làm ra mặt dây như thế này sao?"
Yến Thanh Ti hỏi: "Anh... chắc chắn chứ... ở nhà các anh không có một cái khác giống như vậy sao? Mặt dây này rõ ràng chỉ có một nửa, vậy... một nửa còn lại đâu?"
Dù cho Du Hí có là một tên não ngắn, đến nước này cũng thấy được vấn đề.
"Yến Thanh Ti, cô muốn hỏi cái gì?"
Yến Thanh Ti nắm sợi dây chuyền không lên tiếng, lúc sau cô nói: "Tôi mượn sợi dây chuyền này một thời gian, mấy ngày sau sẽ trả lại cho anh."
Du Hí gọi với lại Yến Thanh Ti: "Trước đây cô từng thấy một mặt dây chuyền giống như vậy đúng không? Cô thấy ở đâu? Yến Thanh Ti... cô, cô là ai?”
Hiếm khi thấy Du Hí nghiêm túc như vậy, anh ta nhìn Yến Thanh Ti một cách chăm chú.
Trước kia anh ta cũng từng hỏi cha mẹ, sợi dây chuyền này hình như chỉ là một nửa, có đúng là còn một nửa nữa không? Nhưng cha mẹ anh ta chưa bao giờ cho anh ta một câu trả lời rõ ràng nên Du Hí vẫn cho rằng sợi dây này chỉ có một. Nhưng bây giờ, rõ ràng là Yến Thanh Ti đã từng nhìn thấy một nửa còn lại của mặt dây chuyền, hẳn là sợi dây chuyền này có ý nghĩa sâu xa?
Nếu như Yến Thanh Ti thật sự đã thấy, hoặc giả như trong tay cô ta có sợi dây chuyền kia... Vậy giữa bọn họ sẽ có quan hệ như thế nào?