Yến Thanh Ti nói: "Con vừa mới vào nhà vệ sinh, tự dưng đau bụng quá, con bị đi ngoài."
Nhạc phu nhân vừa nghe thấy vậy liền sốt sắng: "Chắc tại trời nóng quá, hay ăn phải đồ hỏng rồi, để về bác hỏi Tiểu Lục xem ngày nào nó cũng gửi đồ ăn tới mà không biết có sạch sẽ hay không, rõ ràng là làm cho chúng ta ăn, thế mà chẳng chịu để ý gì cả, bác phải dạy nó một trận mới được, lỡ con ăn vào hỏng hết cả dạ dày thì làm thế nào, chúng ta mau tới bệnh viện khám đi."
Yến Thanh Ti vội vàng nói: "Không cần đâu bác, giờ con không sao nữa rồi, mọi người đã ăn xong chưa?"
Quý Miên Miên gật đầu: "Ăn xong rồi, chị, đồ ngọt ở đây ăn ngon thật đấy."
Nhạc phu nhân nói: "Bác cũng ăn no rồi, còn mỗi con đấy, cũng đã ăn uống gì đâu."
Yến Thanh Ti sờ bụng, cười nói: "Giờ con cũng không muốn ăn lắm, không ăn nữa, nếu mọi người ăn no cả rồi vậy chúng ta về trước đi, đợi tối nếu con đói thì chúng ta lại ra ngoài ăn đêm, thật ra con vẫn thích ăn mấy món ăn ven đường hơn là món ăn tây thế này.”
Quý Miên Miên vội gật đầu: "Em cũng thế, em cũng thế........"
Nhạc phu nhân vẫn còn đang lo lắng cho Yến Thanh Ti, bà hỏi: "Con chắc chắn là không sao chứ."
"Tất nhiên là con không sao rồi, nếu có chuyện gì con sẽ nói với bác."
Thật ra Yến Thanh Ti đang rất lo, cô sợ lại đụng phải Nhạc Bằng Trình. May mà lúc xuống lầu không gặp, Yến Thanh Ti vội bảo Quý Miên Miên lái xe tới.
Yến Thanh Ti mở cửa xe, để Nhạc phu nhân lên xe trước, đợi bà lên xe xong, cô liền thấy Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù bước từ nhà hàng ra, hai người đó cũng nhìn thấy cô.
Chỉ thấy Yến Thanh Ti nhìn họ cười lạnh một tiếng, miệng còn lẩm nhẩm một tiếng vô thanh: Bitch....
Yến Thanh Ti vào xe, nói với Quý Miên Miên: "Miên Miên, lái xe đi."
Nhạc phu nhân đang cầm điện thoại định gọi cho Tô Tiểu Lục nên bà không thấy đôi cẩu nam nữ đang đi từ trong ra.
Xe chạy ra đường lớn, Yến Thanh Ti mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô rất không muốn thấy Nhạc phu nhân đau lòng, càng không muốn để bà đau lòng vì gã đàn ông cặn bã và con đĩ khốn nạn kia.
Yến Thanh Ti không nói gì, trong lòng đang tính toán làm sao để Nhạc phu nhân quay về Lạc Thành bây giờ, cô phải gọi cho Nhạc Thính Phong ngay lập tức, cô phải nói chuyện này với anh, không thể dễ dàng buông tha cho cái đôi cẩu nam nữ kia được.
Nhạc phu nhân khua khua tay trước mặt Thanh Ti: "Thanh Ti, con đang nghĩ gì thế? Sao mặt mũi lại dọa người thế này?"
Yến Thanh Ti định thần lại, vội vàng nói: "À, không sao đâu ạ, vừa xong con đang nhẩm lại lời thoại tối nay phải quay ấy mà, chắc nhập tâm quá."
Cô nói gì Nhạc phu nhân cũng tin, trên đường bà cũng mấy lần hỏi cô xem bụng có sao không, còn đau hay không.
Về đến khách sạn, Yến Thanh Ti để Nhạc phu nhân đi nghỉ trước, chạy loăng quăng ở ngoài cả buổi chiều chắc mệt lắm rồi.
Nhạc phu nhân cũng chẳng phải như thanh niên, miệng nói không mệt, nhưng nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi mất.
Yến Thanh Ti đợi bà ngủ rồi, lập tức lấy điện thoại ra ngoài hành lang, gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong vừa thấy điện thoại của Yến Thanh Ti liền vui mừng bắt máy: "Sao tự dưng lại chủ động gọi điện cho anh thế này, có phải nhớ anh rồi không?"
Yến Thanh Ti đứng dựa vào tường, nói: "Tôi gặp cha anh rồi."
Nụ cười trên gương mặt Nhạc Thính Phong lập tức biến mất: "Em gặp bọn họ ở Hải Thành à?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Phải, tại Hải Thành, hôm nay tôi đưa bác gái đi shopping rồi đi ăn, đúng lúc gặp bọn họ, có điều hình như cũng chẳng phải tình cờ thế đâu, ông ta cố tình chạy tới gặp tôi đấy, mặt mũi tôi cũng lớn ghê, cha anh từ nước ngoài về không đi gặp con trai mình mà lại đi gặp tôi trước cơ đấy."