Phút giây cửa đẩy ra tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn.
Nhạc Thính Phong vốn dĩ đang mỉm cười nhìn thấy những người trong phòng sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nhạc Thính Phong tháo kính ra: “Mẹ, đây là trận thế gì thế này?”
Nhạc phu nhân lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thính Phong con đến rồi à, ô… con đưa cả Thanh Ti đi cùng nữa à, đúng lúc lắm, mẹ đang nhớ con bé, Thanh Ti con đến đây, ngồi bên cạnh bác này.”
Nhạc phu nhân thân thiết cười cười vẫy tay với Yến Thanh Ti bảo cô ngồi xuống.
Trong lòng Yến Thanh Ti đầy hoài nghi, lúc trước Nhạc phu nhân cố ý dặn Nhạc Thính Phong nhất định phải đưa cả cô đến, giờ lại giả vờ như không biết, chuyện này là thế nào? Bữa cơm này xem ra không đơn giản chút nào.
Yến Thanh Ti cười cười đi đến ngồi xuống bên cạnh Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân kéo cánh tay của Yến Thanh Ti, cười nói: “Hôm nay đi dạo phố với bác Hạ Lan, bà ấy khách sáo quá, nhất quyết phải cám ơn chúng ta vì đã chăm sóc cho Tú Sắc khi còn ở Cảnh Thành, cho nên…cùng ăn một bữa cơm thôi.”
Nhạc Thính Phong cười, nói đầy ám chỉ: “Hạ Lan phu nhân khách khí như vậy từ lúc nào thế?”
Trong phòng có bốn người, Nhạc phu nhân, mẹ con Hạ Lan Tú Sắc, còn một người lạ mặt nữa.
Hạ Lan phu nhân là người có chút thanh cao, chắc là do gia thế khá hùng mạnh nên làm người rất cao ngạo, bình thường tuy đối xử với người khác rất hiền hoà nhưng bà ta hiếm khi để ai vào mắt.
Hạ Lan phu nhân cười nói: “Nói cám ơn là chuyện nên làm, chuyện này không thể để thất lễ được.”
Hạ Lan phu nhân nở một nụ cười ôn hoà liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti, “Nếu cô Yến cũng đến rồi, vừa vặn có thể cám ơn cô luôn, lần này Tú Tú về có nói với tôi mấy ngày đó nó được cô quan tâm rất nhiều.”
Yến Thanh Ti thản nhiên nói: “Bà khách sáo rồi.”
Hạ Lan Tú Sắc vẫy tay với hai người: “Em thật không ngờ cả anh Thính Phong và chị Thanh Ti cùng tới, em giới thiệu với mọi người một chút, đây là chị họ em Chu Ninh, chị ấy giỏi lắm nha, là một đại tài nữ, chị ấy vừa mới giành giải á quân trong cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế đấy, giờ chị là nhà thiết kế của hãng DY đó nha.”
Cô gái xinh đẹp bên cạnh Hạ Lan Tú Sắc quả có phần trí thức, đeo kính, ăn mặc thời thượng, nụ cười lễ phép nhã nhặn, nói: “Chào mọi người, tôi là Chu Ninh.”
Hạ Lan phu nhân vỗ hạ Lan Tú Sắc một cái, cười mắng: “Con nhóc này, con thì biết cái gì, chị họ của con làm sao giống cô Yến được.”
Nói cho dễ nghe một chút, một cái kiếm cơm bằng nhan sắc, một cái kiếm cơm bằng tài năng.
Nói khó nghe thì là, cô bán nhan sắc, còn người ta là dựa vào tài năng.
Nói tóm lại thế nào đi nữa thì người ta là người đáng để người khác kính trọng mà cô đáng bị khinh thường.
Ngay lập tức sắc mặt của Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân trở nên không hề dễ nhìn một chút nào, vị Hạ Lan phu nhân này ngoài mặt cười dịu dàng hiền hoà thế, không ngờ được mở mồm ra lại chẳng hề hiền lành tí nào, đúng là loại người "tiếu lí tàng đao", nhất quyết phải dẫm lên đầu người khác mới thể hiện ra vẻ cao quý của mình à?. Ngôn Tình Tổng Tài
Hạ Lan phu nhân hình như nhận ra mình lỡ mồm, vội vàng giải thích: “Xin lỗi nha, xem cái miệng của tôi này, tôi không có ý đó, ý của tôi là hai người bọn họ làm trong hai lĩnh vực khác nhau…”
Yến Thanh Ti đang định mở miệng thì Nhạc phu nhân đã cười hì hì nói: “Ai nói là không phải đâu? Mọi quốc gia trên trái đất này có nước nào mà chả có những cuộc thi sắc đẹp, điều đó cũng có nghĩa là khuôn mặt rất quan trọng, mấy cái thứ tài hoa á, chỉ cần không phải là đứa ngốc, sau này đều có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng mà mặt ấy mà…không phải ai sinh ra cũng có được đâu, xin lỗi nha, không phải tôi bảo cháu gái bà xấu đâu, tôi chỉ nói là Thanh Ti nhà tôi quá đẹp mà thôi.”