Du Khiên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Biết… Nhưng bọn họ vẫn liên hệ một cách kín đáo.”
Du Dực tiếp tục hỏi: “17 năm trước, Hạ Như Sương tới Lạc Thành một chuyến, bảo Diệp Kiến Công giết một người phụ nữ. Anh có biết chuyện này không?”
Du Khiên lập tức đáp: “Chuyện này tao không biết.”
“Quên đi, vậy chúng ta chẳng có gì để nói với nhau.”
Du Khiên vội vàng nói: “Được được, tao nói, tao nói. Kỳ thực, tao vẫn hoài nghi hai đứa nó có tư tình với nhau. Tao đã tìm người điều tra, nhưng bọn họ cũng chỉ là lén gặp mặt nhau chứ chưa từng đi quá giới hạn nên tao cũng không để ý nữa. Đúng là tao có biết 17 năm trước cô ta sai Diệp Kiến Công giết một người phụ nữ, nhưng tao không biết đó là ai. Huống chi, người ta chẳng có quan hệ gì với tao, tao quản nhiều thế làm gì.”
Du Khiên và Hạ Như Sương trước giờ đều ở trước mặt người ngoài bày ra bộ dạng vợ chồng hòa hợp, nhưng kỳ thực đằng sau vẫn có những điều không hợp nhau.
Cùng nhau buôn lậu, cùng nhau kiếm tiền nhưng lại phòng bị lẫn nhau.
Du Dực nhìn hắn: “Anh… hóa ra… anh có biết…”
Du Dực chậm rãi đứng lên.
Du Khiên nghĩ như thế này là xong rồi: “Những gì mày muốn biết tao đã nói rồi, vậy chuyện mày đã đáp ứng với tao thì sao?”
Du Dực gật đầu: “Đồng ý… Đương nhiên là đồng ý rồi…”
Du Dực tung một quyền đánh lên mặt Du Khiên. Du Khiên kêu thảm thiết một tiếng rồi té nhào trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Lúc đó, cảm giác duy nhất của Du Khiên chính là như bị một cái chùy sắt đánh vào mặt, lỗ tai lùng bùng một trận, xương cốt như vỡ vụn. Du Khiên gào lên: “Du Dực, thằng chết tiệt…”
Du Dực một cước đạp lên tay hắn: “Hẳn là anh nên cao hứng vì anh chỉ biết có thế này, nếu không… đánh lên người anh không phải là nắm đấm đâu, mà chính là dao đấy.”
“Mày có ý gì?”
Du Dực bước qua người hắn: “Đừng nghĩ tới chuyện lợi dụng tôi. Sống chết của Du gia không liên quan gì tới tôi.”
“Du Dực, mày là người họ Du.”
Đáng tiếc, Du Dực đã không thèm để ý tới hắn.
…
Yến Thanh Ti quay về Hạ gia, còn chưa đi tới phòng khách đã nghe thấy thanh âm của lão gia tử.
Âm thanh của ông ngoại mang theo chút lấy lòng, nói: “Bội Uyển, bà xem nó cũng đã chết rồi, không bằng… xin lấy thi thể về mai táng đi. Dù thế nào thì người cũng đã chết, ân ân oán oán này cũng nên bỏ qua, có phải không?”
Yến Thanh Ti nhấc chân đi vào, cười nói: “Ông ngoại thật tốt bụng, người ta giết con gái của ông, thiếu chút nữa hại chết cả vợ của ông, vậy mà ông còn lấy ơn báo oán, con thật sự rất bội phục.”
Vẻ mặt giận dữ của lão thái thái lập tức tan đi khi thấy Thanh Ti.
Lão gia tử thấy Yến Thanh Ti tới thì có điểm kích động: “Thanh Ti… Con… con đã trở lại rồi?”
Yến Thanh Ti mang theo vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn thẳng vào ông ngoại của mình: “Con thật sự không hiểu, Hạ Như Sương rốt cuộc tốt đến mức nào mà có thể khiến cho ông ngoại bỏ qua nhiều chuyện như thế, còn muốn làm ma chay cho bà ta?”
Lão gia tử thở dài, nói: “Ông không quên, ông chỉ cảm thấy người đã chết cũng đã chết rồi, chúng ta không thể tiếp tục cứ so đo cừu hận này mãi được…”
Trong mắt Yến Thanh Ti hiện lên vẻ châm chọc: “Bà ta đã làm bao nhiêu chuyện xấu, chết đi rồi là có thể xóa hết sao? Ông ngoại nhân từ, xin thứ cho con không thể đồng ý, huống chi… nhà chồng bà ta còn chưa quản, ông lại đòi quản tới, không phải là rất không thích hợp sao?”
Lão gia tử không biết nên nói cái gì cho đúng: “Ông… Không phải thế… Ông nghĩ, dù sao người cũng đã chết…”