“Mẹ sẽ về ngay thôi, con cố gắng nhẫn nhịn nhé!” Nhạc phu nhân giả cảm thấy Yến Thanh Ti không nghi ngờ gì mình nên nói chuyện cũng thoải mái hơn chút.
“Vâng… Hôm trước khi tới thủ đô, mẹ còn nói sẽ làm món sườn kho cho con ăn, giờ con vẫn thấy thèm đây này.”
“Được được, về sẽ làm cho con ăn… Muốn ăn gì cũng được.”
Nụ cười trên môi Yến Thanh Ti chậm rãi rút đi, tay cô siết chặt lấy di động.
“Mẹ, vậy mẹ cứ ở chơi với bác thêm hai ngày, nhưng phải trở về trước khi năm mới sang đấy.”
“Ừ, nhất định rồi…”
“Mẹ… Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Buông di động ra, hốc mắt Yến Thanh Ti đỏ lên.
Cô cố ý nhắc tới sườn kho tàu, thực ra không hề có, hôm đó trước khi đi siêu thị, Nhạc phu nhân nói sẽ mua tôm về làm bánh trẻo cho cô ăn.
Nhạc phu nhân rất lưu tâm tới khẩu vị của Yến Thanh Ti, chỉ cần cô muốn ăn gì thì bà sẽ không bao giờ quên.
Sườn kho tàu với bánh trẻo nhân tôm quá khác nhau.
Điều này chứng minh, Nhạc phu nhân ở thủ đô là giả, mà những gì Hạ Lan Tú Sắc nói với cô lại là thật.
Đúng là Nhạc phu nhân bị bắt cóc.
Vừa rồi Yến Thanh Ti không lập tức vạch trần đối phương là giả vì cô không tin bác không nhận ra, ông là người trí tuệ vô song, sao có thể không nhận ra thật giả được. Nếu ông ấy còn không nhận ra, vậy sao xứng đáng để yêu bà?
Yến Thanh Ti tin rằng Hạ An Lan không động tới hàng giả kia là có tính toán của ông, cô không thể phá hư bố cục của ông được.
Cô nhớ tới bộ dáng thất thần của Nhạc Thính Phong khi ăn cơm tối qua, có lẽ tất cả mọi người đều đã biết, trừ cô ra. Cô nghĩ, chắc mọi người vì bảo vệ cô, không muốn cô vì chuyện này mà lo lắng.
Nhưng giờ cô đã biết rồi, sao có thể giả bộ như không biết gì được?
Yến Thanh Ti nhìn ảnh chụp Nhạc phu nhân bị trói, trong lòng như có lửa nhen lên, thiêu đốt cô cực kỳ khó chịu.
17 năm trước, lúc đó cô còn nhỏ nên không bảo vệ được mẹ mình, lần này cô sẽ không để cho mẹ chồng gặp chuyện không may.
Yến Thanh Ti bấm gọi lại cho Hạ Lan Tú Sắc.
Rất nhanh, Hạ Lan Tú Sắc bắt máy, cô ta vẫn luôn chờ cuộc gọi này.
Không chờ Yến Thanh Ti nói chuyện, cô ta đã lên tiếng: “Yến Thanh Ti, cô xem ảnh chụp rồi chứ? Cô đã tin chưa? Tôi nói rồi, những gì tôi nói đều là thật, con tiện nhân Thân Tố Hi kia chắc chắn có vấn đề, lần trước cô ta tới… buổi thử kính cho tạp chí T, tôi đã nghe trộm được cuộc nói chuyện của cô ta với người đàn ông kia, lúc đó tôi đã thấy không đúng rồi, cứ như họ đang làm giao dịch gì vậy. Giờ họ đã bắt cóc mẹ chồng cô, Yến Thanh Ti… tôi nghĩ cô sẽ không tha cho cô ta đâu, đúng không?”
Tâm tình của Hạ Lan Tú Sắc cực kỳ kích động, chỉ cần nghĩ tới những thủ đoạn tàn bạo của Yến Thanh Ti khi đối phó với Thân Tố Hi là cô ta đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Rất nhanh, cô ta sẽ không phải nhìn thấy gương mặt phẫu thuật thẩm mĩ làm người ta buồn nôn kia nữa.
Thanh âm của Yến Thanh Ti rét lạnh: “Các cô đang ở đâu?”
“Cô định tới đây à? Tốt lắm, nhưng cô tới cũng không kịp đâu, sự kiện đã xong, chuẩn bị đi rồi.”
Yến Thanh Ti: “Giao dịch với tôi. Cô giúp tôi theo sát Thân Tố Hi, tùy thời nói cho tôi biết vị trí của cô ta. Chờ sau khi xong chuyện, cô muốn gì tôi sẽ cho cô cái đó.”