Diệp Thiều Quang thấy vành mắt Quý Miên Miên đỏ lên, tóc tai ướt sũng, cả người toàn mùi rượu, vẻ mặt hoang mang, như một đứa trẻ bị lạc đường, chật vật không tả nổi.
Anh cau mày nói: "Trong thời gian ngắn như vậy mà cô cũng có thể biến mình thành ra cái bộ dạng này, vẻ hống hách của cô lúc đối diện với tôi đâu hết cả rồi?"
Quý Miên Miên cố gắng không khóc, cô không dám khóc, cô sợ nếu khóc thì cô sẽ hoàn toàn suy sụp mất.
Quý Miên Miên bắt lấy tay Diệp Thiều Quang, run rẩy nói: "Tôi không tìm được, làm sao bây giờ?"
Quý Miên Miên căn bản không nghe thấy Diệp Thiều Quang nói gì. Khi cô cần người giúp đỡ nhất, khi cô cảm thấy bất lực, không biết nên làm gì nhất thì Diệp Thiều Quang đã xuất hiện.
Quý Miên Miên thậm chí không nhớ được Diệp Thiều Quang đã từng làm gì, cũng không nghĩ ra người này tốt hay xấu, đây là người quen duy nhất của cô, là người duy nhất xuất hiện trong tầm mắt mà cô có thể nhìn thấy, là chỗ dựa duy nhất, là hi vọng duy nhất mà cô có thể thấy lúc này.
Nước mắt của Quý Miên Miên, sự bất lực của cô, sự yếu đuối của cô... đây đều là những bộ dạng mà Diệp Thiều Quang chưa từng thấy, nó không hề giống với Quý Miên Miên mà anh quen biết.
"Quý Miên Miên, Yến Thanh Ti quan trọng với cô đến vậy sao?"
Diệp Thiều Quang cảm thấy thật vi diệu. Anh không biết nên nói đây là cảm giác gì, giống như... hồi còn nhỏ, trong nhà có một cây táo tàu, lũ trẻ đều tò mò thích thú chờ ngày cây táo ra quả, rõ ràng biết còn chưa chín, rõ ràng biết còn rất xanh, nhưng không nhịn được mỗi ngày vươn tay hái một quả để nếm thử.
Táo không chua, cũng không ngọt, không có mùi vị, chỉ chan chát, ăn vào miệng vị chát đó dính ở đầu lưỡi, dù uống bao nhiêu nước cũng không hết được.
Nhưng dù có như vậy, rõ ràng biết thế nhưng vẫn không nhịn được, mỗi ngày đều phải thử một chút, ngày nào cũng muốn, vì luôn nghĩ lỡ như... hôm nay hái xuống quả ngọt thì sao?
Diệp Thiều Quang như trở về thời còn nhỏ, rõ ràng biết đáp án là gì nhưng vẫn không nhịn được hỏi một lần. Nhưng lần nào cũng vậy, chẳng cần Quý Miên Miên phải trả lời, chỉ cần nhìn mặt cô là đã biết hết đáp án.
Quý Miên Miên nắm lấy tay Diệp Thiều Quang, cô nắm rất chặt, miết tay Diệp Thiều Quang đến phát đau, đồng thời anh cũng có thể cảm nhận được cơ thể đang không ngừng run rẩy của cô.
Diệp Thiều Quang thở dài, bất kể có thế nào, chuyện này nếu anh ta đã lỡ hồ đồ can thiệp vào rồi, thế thì... cứ can thiệp tiếp đi vậy.
"Con điên nào tự dưng chạy đến, cút đi, cút xa ra chỗ khác đi."
Tay còn lại của Diệp Thiều Quang vỗ nhẹ lên mu bàn tay Quý Miên Miên, ngẩng đầu nhìn tên kia, cười một cái.
Dáng vẻ của Diệp Thiều Quang còn đẹp hơn cả phụ nữ, lúc anh cười lên đẹp tới nỗi dường như có thể mê hoặc được lòng người.
Diệp Thiều Quang nói: "Cảm phiền anh đưa chai rượu trên bàn đây cho tôi được không? Cảm ơn!"
Tên béo bị nụ cười của Diệp Thiều Quang mê hoặc đến thất điên bát đảo, gã nuốt nước bọt, theo bản năng lấy chai rượu đưa cho Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang đưa tay ra đón lấy chai rượu, lại lịch sự nói thêm một tiếng: "Cảm ơn!"
Tên béo: "Không... không cần khách..."
Chữ cuối còn chưa kịp buột ra khỏi miệng, đã nghe thấy tiếng bụp một phát.
Chai rượu kia đang vỡ trên đầu gã, rượu chảy ra, chai rượu vỡ vụn.
Diệp Thiều Quang vẫn đang cầm trong tay nửa chai rượu, từ từ thu tay về, vứt phần nửa chai còn lại xuống đất, động tác không nhanh không chậm, tao nhã và thong thả...