“Nhạc tổng có gì dặn dò ạ?”
“Đi làm cho tôi chút việc.”
……
Yến Thanh Ti vặn mãi mà cái cửa vẫn không nhúc nhích, cô thở phì một hơi, không biết Nhạc Thính Phong rốt cuộc muốn làm cái gì nữa.
Yến Thanh Ti bóp trán, có hơi hối hận vì đã tìm đến Nhạc Thính Phong.
Không ra được, Yến Thanh Ti quan sát phòng làm việc của Nhạc Thính Phong, nhìn thấy một bức ảnh anh chụp cùng Nhạc phu nhân, anh ở trong ảnh vẫn còn đôi chút ngây ngô, ôm lấy bả vai Nhạc phu nhân, hai mẹ con cười trông rất đẹp.
Yến Thanh Ti đặt bức ảnh xuống, giờ tâm trạng cô đang rất phức tạp, cô làm sao mà không hiểu, anh không cho cô biết thực ra là vì muốn bảo vệ cô.
Nhưng mà… cô thật không quen được người khác bảo vệ, trong cái xã hội đầy sóng gió quỷ quyệt này, cô đã sớm quen với việc giương những gai nhọn của mình lên, dùng mưu tính kế để đạt được mục đích của mình. Lúc cô đấu đá đến đầu rơi máu chả hay hấp hối thì không có ai chìa tay ra giúp đỡ cô, nhưng khi cô đã học được cách tự bảo vệ mình lại có người che chở cho cô.
Yến Thanh Ti thở dài, Nhạc Thính Phong quả đúng là sự kinh ngạc ngoài ý muốn nhất trong cuộc sống của cô, đột nhiên xuất hiện mà không gặp bất cứ trở ngại gì.
Vốn dĩ chỉ là muốn lợi dụng một chút để báo thù Yến Như Kha, nhưng bây giờ nhìn lại dường như làm thế nào cũng không tách ra được.
Đột nhiên có chuông điện thoại vang lên, không phải điện thoại của Yến Thanh Ti, cô quay đầu lại nhìn, là điện thoại của Nhạc Thính Phong ở trên bàn đang reo.
Cô do dự một lát rồi bước đến, cầm điện thoại lên, là điện thoại của Nhạc phu nhân, Nhạc Thính Phong lưu số của Nhạc phu nhân với cái tên: tiểu lão thái thái!
Yến Thanh Ti không nhịn được cười lên, đôi mẹ con nhà này đúng là hay thật đấy!
Cô vốn không có ý định nghe điện thoại, cầm di động đi gõ cửa định để Nhạc Thính Phong vào nghe.
Nhưng Nhạc Thính Phong không mở cửa mà điện thoại vẫn cứ reo mãi.
Thói quen của Nhạc phu nhân là, con trai không nghe điện không sao, gọi đến khi nào nó nghe thì thôi.
Điện thoại vẫn cứ reo mãi, Yến Thanh Ti nghĩ ngợi mãi, đừng có là chuyện gì gấp gáp là được, cô do dự một lúc rồi nhấc máy.
Cô chưa kịp nói gì thì Nhạc phu nhân đã làm cho một tràng: “Con trai, con đang làm gì thế hả, sao lâu thế không nghe điện thoại, lề mà lề mề, thảo nào đến giờ vẫn chưa bắt được con gái nhà người ta, mẹ đã đến tuổi này rồi, suốt ngày phải lo cho con thôi, mấy hôm trước giúp con làm mấy chuyện thiếu đạo đức đến giờ mẹ vẫn chột dạ đêm nằm mơ thấy ác mộng đây này….”
Yến Thanh Ti không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không nhịn được nói: “Bác gái…bác…”
Giọng nói ở đầu bên kia đột nhiên im bặt, một lúc sau Nhạc phu nhân mới hỏi: “Khụ khụ, cái đó…cái đó, hai đứa đang ở cùng nhau à? Thính Phong đâu? Có phải bác không nên gọi vào lúc này hay không? Bác cúp máy trước nhé, hai đứa tiếp tục…bận đi nhé.”
Cách một cái điện thoại mà mặt Yến Thanh Ti không kiềm chế được mà đỏ lên, câu ‘tiếp tục bận” của Nhạc phu nhân nghe sao mà đen tối quá, không phải là bà lại cho rằng bọn họ đang lăn lộn trên giường với nhau đấy chứ?
Yến Thanh Ti vội vã giải thích: “Cháu đang ở trong văn phòng của anh ấy, anh ấy đi ra ngoài rồi, cháu thấy điện thoại cứ reo mãi nên cháu mới nghe.”
Giọng của Nhạc phu nhân ở đầu bên kia bỗng cao vút, có phần kinh ngạc: “Ố, cháu đến tìm nó à…”
‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng được mở ra, Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong vội vã nói: “Vừa hay anh nghe điện thoại của mẹ anh đi này.”
Nhạc Thính Phong nghe thế vội vã nghe điện thoại: “Mẹ, chuyện gì thế?”
Trong lòng có chút bất an, mẹ đừng nói chuyện giật gân gì nữa đấy nhé.
Nhạc phu nhân nhỏ giọng: “Mẹ vốn còn đang buồn đây, có Thanh Ti ở đó là tốt rồi, đừng để con bé đi, hết giờ làm thì con với con bé đến Đức Nhàn Cư một chuyến…”