Diệp Thiều Quang hơi cong khoé môi, để lộ một nụ cười rất nhạt nhẽo, khuôn mặt xinh đẹp đó càng trở nên dễ nhìn, anh ta nói: “Cảm phiền cô gọi cô trợ lý của cô ra đây được không? Tôi có vài lời muốn nói với cô ta.”
Vẻ mặt Yến Thanh Ti đầy hoài nghi: “Trợ lý nào cơ?”
Diệp Thiều Quang biết Yến Thanh Ti đang cố ý giả ngu, anh ta rất nhẫn nại nói: “Chính là…cô trợ lý mà hôm đó khiến tôi ngã nhoài trên đất…”
Yến Thanh Ti giả vờ như thể vừa mới nhớ ra: “Ồ…là cô bé nhận nhầm anh thành phụ nữ đó à? Cô bé đó à, đêm hôm thế này, khụ…bây giờ cũng không phải đêm nữa rồi, nhưng giờ này chắc cô bé đó đang ở nhà, tôi làm sao mà gọi nó ra cho anh được?”
“Hơn nữa, đó cũng là trợ lý của tôi chứ không phải là của Diệp tiên sinh, tôi dựa vào cái gì mà phải giúp anh? Người ta là một cô gái nhỏ, anh muốn gặp thì gặp thế thì quá tuỳ tiện rồi.”
Đôi môi mỏng của Diệp Thiều Quang hiện lên một nụ cười: “Ở nhà à? Nhưng tôi rõ ràng vừa mới nhìn thấy cô ta mà.”
Yến Thanh Ti…fuck! Miên Miên đen đủi thế cơ à.
“Thật à, quái lạ nhỉ, anh nhìn thấy cô bé đó ở đây à, chậc, có phải anh nhìn nhầm hay không, tôi thấy sắc mặt của Diệp tiên sinh không được tốt lắm, chắc không phải là thức đêm mà thấy ảo giác đấy chứ?”
Nhạc phu nhân nghe mà cứ mơ mơ hồ hồ, bà buồn bực, Miên Miên rõ ràng đang ở đây mà, tại sao Thanh Ti lại bảo con bé nó không có ở đây?
Nhưng Thanh Ti đã nói là không có thì nhất định là đúng.
Nhạc phu nhân phụ hoạ: “Đúng nha, đúng nha, Thiều Quang à, sức khoẻ cháu từ trước đến giờ vẫn không tốt, nên ngủ sớm dậy sớm giữ gìn sức khoẻ, nói không chừng là vừa nãy cháu nhìn thấy ảo giác đấy.
Diệp Thiều Quang nheo mắt: “Cái này sợ không phải là nhận lầm, tôi có thể nhìn lầm, nhưng dấu giày trên người tôi không thể nhầm được…”
Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân nhìn nhau.
Yến Thanh Ti giơ hai tay nhún vai: “Vậy nếu như anh nhất quyết bảo là anh đã nhìn thấy thì anh đi tìm đi, dù sao chúng tôi không thấy cô ấy.”
Nhạc phu nhân gật đầu: “Đúng đấy, chúng tôi có nhìn thấy đâu.”
Không cần biết anh ta nói cái gì, chỉ cần không chịu thừa nhận là được.
Quý Miên Miên không ngốc, nhất định là đang ngồi trên xe không chịu xuống đâu.
Diệp Thiều Quang thoáng cái đã không còn gì để nói, anh có thể nói gì được đây? Chưa bao giờ gặp ai vô sỉ như thế.
Yến Thanh Ti ngáp một cái: “Ôi chao, thắng cả một đêm, mệt chết đi được, bác gái chúng ta mau về nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Ừ, về thôi.” Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti lên xe.
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn bọn họ đi mất, lúc cửa xe mở ra, anh rõ ràng thấy một cái đầu đang lấp ló.
Diệp Thiều Quang cười lạnh, hừ…. trốn được mùng một đừng tưởng trốn được mười lăm.
Để xem cô có thể thoát được mấy lần.
Diệp Thiều Quang chuẩn bị quay người rời khỏi chỗ này, nhưng chiếc xe mới đi được có mấy mét kia lại thò ra một cái đầu lè lưỡi trêu ngươi anh.
“Diệp Thiều Quang!”
“Cô nàng vừa nãy nói chuyện với cậu, người đẹp thật đấy, giới thiệu cho tôi đi.”
Diệp Thiều Quang từ từ quay lại, cười lạnh một cái: “Đó là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong, tôi dám nói cậu có dám cướp không?”
“Đệt…”
…
Yến Thanh Ti giơ tay kéo Quý Miên Miên vào trong xe: “Đừng có mà chủ đông khiêu khích anh ta nữa, em muốn tìm đường chết à?”
Quý Miên Miên cười hì hì: “Em ngứa mắt anh ta mà.”
Yến Thanh Ti thở dài, Quý Miên Miên vẫn còn là trẻ con.
Về đến nhà họ Nhạc, Yến Thanh Ti nằm xuống là ngủ, ngủ chưa được hai tiếng đã bị một cuộc điện thoại đánh thức, cô mơ màng nghe điện: “A lô…đúng, tôi là Yến Thanh Ti.”
“Chúng tôi ở trại tạm giam, Yến Tùng Nam chết rồi…”
Yến Thanh Ti ngồi bật dậy, không còn chút buồn ngủ nào nữa.