"Cô đã bị cho thôi việc, hãy đi thay đồng phục, đến phòng tài vụ nhận tiền tháng này rồi đi đi, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với cô rồi, công việc của cô thái độ kém, đối với khách hàng không có trách nhiệm, thường xuyên đi muộn về sớm, vốn nên cho cô nghỉ từ lâu rồi."
Đã quyết định chắc chắn nên quản lý liền không do dự nữa.
Mộ Dung Miên lạnh nhạt nhìn qua vẻ mặt đầy không cam lòng của cô cái kia, lạnh lùng cười cười.
Cô ta có lẽ phải may mắn, lệ khí trên người anh bây giờ so với trước kia đã ít hơn nhiều, nếu là lúc trước, anh tuyệt đối sẽ không chỉ làm cho cô ta mất chén cơm.
Mua mấy cửa hàng vị trí tốt rồi, Mộ Dung Miên và ông Quý liền rời khỏi với một đám người cung kính tiễn đưa.
Bọn họ vừa đi, nhân viên bán nhà liền tụ tập thảo luận nói tiếp.
"Ách, vừa rồi cái người trẻ tuổi kia chính là con rể hả?"
"Trời ạ, ông già này lại có con rể nhiều tiền như vậy, anh nhìn cái tư thế ký hợp đồng vừa rồi chưa, giống như không có vẻ gì là phải tiêu nhiều tiền vậy, tôi cảm thấy đây khẳng định là siêu cấp phú hào."
"Trông thấy chưa, nếu như nhà của anh không có tiền, sinh con trai không bằng sinh con gái, có con gái chính là có thể tuyển được một cái ngân hàng tốt như vậy."
"Thật sự là làm cho người ta hâm mộ rồi..."
...
Ông Quý nhớ tới vừa rồi Mộ Dung Miên tùy tiện ký vài cái, tiền như thể giếng phun ra bay đi, ông đến bây giờ vẫn còn cảm thấy có chút không chân thực, ra cửa ông nói: "Tiểu Mộ à... con thật sự không cần vì giúp ba xả giận, liền thoáng cái tiêu nhiều tiền như thế."
Mộ Dung Miên cười nói: "Ba, con là con rể của ba, nhìn ba bị người ta khi dễ còn không lên tiếng, con cũng không xứng gọi ba một tiếng ba, huống chi, con nghĩ đã đặt chân tại thành phố này, dù sao cũng nên mua chút gia sản trước mới tốt."
Ông Quý trong lòng âm thầm gật đầu, thằng nhóc này rất biết làm người, chính trực, thận trọng, so với bọn trẻ lỗ mãng bây giờ tốt hơn nhiều.
Ông Quý nhìn con rể này của nhà mình, càng nhìn càng thỏa mãn, càng xem càng cảm thấy rằng mình thật có phúc.
Ông nhớ tới lúc tập luyện buổi sáng, lão hàng xóm trong khu cư xá khác khoe khoang con rể với bọn họ, nói con rể thật tốt, ngày lễ ngày tết đưa đến cái gì, ông hiện tại liền muốn hừ một tiếng.
Những thứ quà bồi bổ sức khỏe, quần áo kia tính là cái gì chứ, con rể của ông tặng thẳng biệt thự này.
Không chỉ như thế, còn thay ông trút giận, con rể của những người kia sao có thể làm được đến vậy.
Ông Quý lập tức thấy sảng khoái tinh thần, đi đường cả thân thể đều bay bổng, về sau, nhìn những người trong khu cư xá, là ông có thể ra vẻ nói: "Con rể của tôi là một đứa tính tình hướng nội, sẽ không có nói lấy lòng, nó chỉ cho tôi mấy căn hộ nhỏ."
"Đi, chúng ta về nhà." Ông Quý trong lòng vui mừng, chuẩn bị về nhà cùng lão bà khoang một phen.
Mộ Dung Miên lại nói: "Ba, chúng ta đến chỗ này đi."
"Hả, đi đâu vậy?" Ông Quý có chút kinh ngạc.
Mộ Dung Miên mỉm cười, mang ông Quý theo, quay đầu đi đến một hàng 4s, mua một cái xe, hẹn thời gian lấy rồi mới cùng ông Quý về nhà.
Từ trong cửa hàng 4s đi ra, ông Quý bị Mộ Dung Miên làm cho kinh ngạc tuy không biểu lộ gì nhưng trong lòng ông có chút lo lắng: "Tiểu Mộ à, ba biết rõ con có tiền, nhưng có tiền cũng vẫn không nên tiêu quá phung phí, dù sao sau này có con cái, vẫn phải cần tiêu nhiều tiền đó."
Mộ Dung Miên nghiêm túc nghe, gật đầu: "Ba, ba nói cũng đúng, con về sau sẽ nhớ kỹ, chỉ là mấy thứ này, sớm muộn gì cũng phải mua thôi."