Vì quả thật là ông sai, ông đã sai hoàn toàn rồi.
Hạ lão thái chỉ cảm thấy giận: "Ông tưởng Thanh Ti nó muốn thế à? Sao ông càng già càng hồ đồ thế? Nếu có điều kiện, có cô gái nào không muốn sống một cuộc sống như công chúa không?Có phải là cháu ruột tôi không chẳng lẽ tôi lại không cảm nhận được, ông có biết cái gì gọi là mẫu tử liên tâm, cái gì gọi là huyết mạch thân tình không hả? Thanh Ti đã phải chịu tủi nhục 20 năm nay rồi, thứ nó có nhiều nhất chính là tủi nhục, dựa vào cái gì mà ông bắt cháu ngoại tôi phải đi nhịn một đứa... tôi cũng không muốn nói khó nghe đâu, nhưng loại phụ nữ như Hạ Như Sương, tôi giữ nó lại Hạ gia bao nhiêu năm nay cũng chỉ vì nể mặt ông thôi."
Trước mặt người bạn già của mình, Hạ lão gia lại như một đứa trẻphạm phải sai lầm, ông cúi đầu nói: "Tôi hiểu, tôi biết mà... Sau này tôi sẽ không hồ đồ như thế nữa. Tôi cũng đã xin lỗi Thanh Ti rồi, nhưng..."
Tính cách con bé quật cường, lại nhạy cảm, nó không đối xử với ông như trước nữa rồi, làm tổn thương thì dễ chứ trị lành thì khó lắm.
Hạ lão gia cúi đầu: "Tôi... bị Hạ Như Sương lừa dối bao năm nay, tôi thấy hổ thẹn với tất cả mọi người trong nhà, càng cảm thấy có lỗi với Tiểu Ái."
"Về chuyện xử trí Hạ Như Sương, ông có suy tính gì không?"
Hạ lão gia lắc đầu: "Chuyện của nó tôi sẽ không quản nữa, năm ấy tôi không nên mang nó về đây, nó sống hay chết đều cho An Lan với Thanh Ti quyết định, bất kể có trừng phạt nó thế nàocũng đều là tạo nghiệt do chính nó gây ra."
Hạ lão thái giận Hạ lão gia, rất giận là đằng khác.
Nhưng thấy mái đầu bạc trắng của ông, bà lại thở dài. Thôi vậy... Sự tình tới mức này rồi, bà hà tất phải nói những lời làm tổn thương ông thêm nữa?
Vừa rồi Hạ lão thái vốn định nói: Ông đem về một con rắn, một con rắn đã cắn chết đứa con gái duy nhất của mình.
Những ngày gần đây, bà luôn mơ thấy Tiểu Ái, mơ thấy dáng vẻ lúc nhỏ của con.
Thậm chí, bà còn mơ thấy cả dáng vẻ sau khi con gái bà lớn lên, giống y như Thanh Ti vậy, Tiểu Ái nhắn nhủ bà hãy giúp nó chăm sóc Thanh Ti thật tốt.
Nhạc Thính Phong ở bên ngoài nghe một lúc, cảm thấy bên trong không có vấn đề gì lớn nữa mới rời đi.
...
Lúc Nhạc Thính Phong xách cơm về, thấy Hạ An Lan đang bế một người đi vào.
Cách hơi xa nên anh chỉ nhìn thấy Hạ An Lan, không thấy rõ người ông đang bế là ai, nhưng nhìn quần áo thì có vẻ là một người phụ nữ.
Nhạc Thính Phong vừa thấy thế liền ngẩn ra.
Đệch, không ngờ Hạ An Lan lại bế một người phụ nữ, không ngờ ông ấy lại bế phụ nữ, đây đúng là tin sốc mà, phải tới gần xem mới được.
Về còn phải kể với mẹ nữa, bảo bà nhân cơ hội này mà giải quyết chuyện kia với Hạ An Lan luôn.
Anh bước nhanh tới, "Ôi, mới sáng sớm ngày ra bác đã thương hoa tiếc ngọc thế, bế ai thế này?"
Hạ An Lan: "Mẹ cậu."
Nhạc Thính Phong không nghĩ đã nói luôn: "Sao có thể, mẹ con sao có thể để bác bế được?"
Vừa dứt lời, anh liền thấy gương mặt người mà Hạ An Lan đang ôm trong lòng, Nhạc Thính Phong biến sắc: "Mẹ con làm sao vậy?"
Hạ An Lan: "Cảm, sốt."
Cảm sốt mà khiến người ta ngất được à, anh đang định hỏi bác đã làm gì mẹ con, kết quả lại thấy tay mẹ mình động đậy.
Nhạc Thính Phong giật giật môi, anh hắng giọng: "Chuyện đó... Bác, thôi bác để con bế cho, mẹ con nặng lắm, việc nặng nhọc thế này bác đừng làm, không hợp với bác đâu."