Vừa nói cô ta hai tay cô ta vừa đưa chiếc hộp gấm nhìn rất đẹp qua.
Hạ Lan Phương Niên nói: "Không cần đâu, lúc trước tôi đã nói, chúng ta chẳng có quan hệ gì với nhau!”
Hạ Lan Tú Sắc đến đây chẳng phải việc gì tốt lành, anh sẽ không nhận món quà của cô ta, ai biết được cô ta sẽ bỏ thứ gì trong đó.
Lí Nam Kha không nói gì, chỉ ở bên cạnh lạnh lùng theo dõi.
Hạ Lan Tú Sắc đến đây một cách phô trương như thế, dường như có gì đó không đúng lắm, cô ta muốn làm gì đây?
Cánh tay mảnh khảnh của Hạ Lan Tú Sắc, đặt lên bầu ngực của mình, đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, ánh mắt tham lam nhìn về phía Hạ Lan Phương Niên: “Lời anh nói thật khiến người khác đau lòng, anh không có cảm tình với em, nhưng em gái vẫn có cảm tình rất sâu đậm với anh, lúc trước em đã nói anh là người quan trọng nhất trong đời em, cho nên em sao có thể không đến tham dự hôn lễ của anh, nếu như em gái không đến được, chỉ sợ....chị dâu sẽ cảm thấy không vui thôi.”
Lí Nam Kha cười ha ha nói: “Cô nghĩ quá nhiều rồi, cô tới đây tôi mới cảm thấy chán ghét thêm.”
Hạ Lan Tú Sắc vén mái tóc bồng bền sõa trên vai: “Chị dâu thật biết nói đùa, hôm nay em đến là muốn xin lỗi chị, trước đây là do em không hiểu chuyện, đặc tội chị, hy vọng chị rộng lượng bỏ qua, tha thứ cho đứa trẻ người non dạ như em, nhưng nếu chị dâu đã thấy phiền thì về sau em tuyệt đối sẽ không như thế nữa, em đảm bảo, em thề!”
Cô ta giơ tay cầm lấy 1 ly rượu ở kế bên lên nói: “Anh trai không chịu nhận quà của em, vây em kính anh và chị một ly, anh chắc sẽ không từ chối nữa chứ? Ly rượu này, cũng xem như lời xin lỗi của em đến chị dâu, chắc anh.....sẽ không nhỏ nhen đến thế chứ?”
Mọi người xung quanh đều đang nhìn họ, Hạ Lan Phương Niên không muốn Hạ Lan Tú Sắc đến phá rối hôn lễ của họ, hơn nữa ly rượu đó được lấy từ trên mâm của người bồi bàn ra, mà người đó vốn dĩ đã theo họ đến đây để kính rượu, cho nên rượu chắc chắn không có vấn đề gì.
Nói xong cô ra đưa ly rượu qua, Hạ Lan Phương Niên không nhận lấy, anh không muốn uống, cũng không tính uống.
Hạ Lan Tú Sắc cười khanh khách, xoay người nói với những người đang xem náo nhiệt: “Mọi người nói thử xem, làm em gái ruột, đến đây để chúc mừng ngày vui của anh trai và chị dâu, chẳng lẽ đó không phải là việc bình thường hay sao? Tôi mang theo món quà đến đây, thật lòng thật ý, một lòng muốn xin lỗi, nhưng anh chị tôi không tại sao lại đề phòng tôi như đề phòng sói, làm tôi cảm thấy rất khó xử! Chẳng lẽ là bởi vì chê bao đứa em gái làm diễn viên như tôi?”
“Không đúng, chị Thanh Ti cũng là diễn viên, như sao lại được mời đến? Chẳng lẽ bởi vì tôi không nổi tiếng bằng chị Thanh Ti?”
Yến Thanh Ti cười khinh bỉ nhưng không nói gì, hôm nay cô sẽ cho Hạ Lan Tú Sắc thời gian để diễn xuất, cô muốn xem xem cô ta đang muốn làm trò gì
Những người xung quanh đều thì thầm, họ làm sao có thể đi đánh giá thiên kim và nữ tế của nhà thị trưởng.
Nhưng, ánh mắt họ thật sự không tán đồng việc này, dù sao cũng là hôn lễ của anh trai, em gái đến chúc mừng là chuyện hết sức bình thường, nhưng người nhà Hạ Lan làm sao thế này? Giữa hai anh em có ân oán gì mà lạ trở nên thế này.
Ngay cả sắc mặt cha mẹ của Lí Nam Kha cũng trở nên vô cùng kém, nhất là cha cô, mặt đen như mực, không ai dám lại gần ông.