"
Đoán được.”
Cô phất tay: “Bye! Tôi nghĩ… Chắc chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa đấy.”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Lan Phương Niên, anh ta thở dài, không biết là vui mừng hay là thế nào nữa, đêm qua thật quá hoang đường!
Hai hôm sau, Hạ Lan Phương Niên cuối cùng cũng quyết định tiếp nhận vụ án của Diệp Thiều Quang.
Có lẽ buổi tối hoang đường hôm đó đã giải toả tất cả những buồn khổ áp lực tích luỹ trong lòng bấy lâu, hoặc có lẽ... những gì Nhạc Thính Phong nói, anh đã nghe vào.
Anh là một phần của nhà Hạ Lan nhưng nhà Hạ Lan không phải là toàn bộ của anh.
Anh nên có cuộc sống của riêng mình, trước đây trong nhà anh còn lo lắng cho Hạ Lan Tú Sắc, dù sao đó cũng là đứa em gái mà anh yêu thương nhất. Anh cho rằng con bé ngây thơ đơn thuần, sẽ bị người khác bắt nạt nên muốn bảo vệ nó, nhưng bây giờ, hiển nhiên… căn bản là không cần nữa! Cho nên Hạ Lan Phương Niên quyết định quẳng cái mớ hỗn độn của nhà mình sang một bên, dồn hết tâm trí vào vụ án.
…
Diệp Thiều Quang đang ở trong trại tạm giam, Quý Miên Miên được đưa đến nhà họ Nhạc. Bây giờ cô nàng vẫn đang tưởng Diệp Thiều Quang đi công tác ở nước ngoài mà không biết anh ta đã bị tạm giam.
Yến Thanh Ti thỉnh thoảng vẫn đi tham dự sự kiện, công việc cũng tương đối thoải mái.
Qua mấy hôm, show truyền hình thực tế mà cô tham gia tuần trước cuối cùng cũng được phát sóng vào tối thứ sáu.
Trong nhà, người phấn khích nhất là Nhạc phu nhân, trời còn chưa tối bà đã bắt đầu gọi điện thoại khắp nơi dặn dò mọi người.
“Tiểu Ngũ, con ngoan nhất nhà, nhất định phải nhớ xem đấy nhé, ngoan, con ngoan nhất. Mười lăm tháng tám cô về cô làm món ngon cho con ăn nhé!”
Nhạc phu nhân cúp điện thoại, nói: “Mấy cái thằng nhóc này, chỉ có mình Tiểu Ngũ là nghe lời nhất.”
Bà chuẩn bị mấy thứ ăn vặt rồi ngồi đợi Yến Thanh Ti xuất hiện.
Nhà họ Tô, Tiểu Ngũ bật tất cả ti vi trong nhà lên, tất cả đều cùng một kênh.
Tô lão thái thấy thế liền hòi: “Tiểu Ngũ, con định làm cái gì thế, sao mà bật nhiều ti vi thế này? Một cái không đủ để xem à, mà lại còn bật đúng một kênh nữa chứ?”
Tô Tiểu Ngũ lắc đầu: “Không được tắt, phải xem!”
Tô lão gia xua tay: “Kệ nó đi, cứ để nó xem.”
Tiết mục bắt đầu, người dẫn chương trình quá ồn ào, Tô lão thái không thích cho nên về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Mười mấy phút sau, cháu trai gõ cửa vào phòng bà, kéo tay bà nói: “Bà nội… ảnh, của bà!”
Tô lão thái thái cười nói: “Cái thằng nhóc này, cần ảnh của bà để làm gì?”
Tô Tiểu Ngũ bướng bỉnh nói: “Ảnh.”
“Được rồi, được rồi, đưa cho con này.”
Tô lão thái thái rất yêu thương những đứa cháu nội của mình, bà lấy một tập album đã cũ ra đưa cho Tiểu Ngũ: “Con xem đi, muốn xem cái gì nào?”
Tô Tiểu Ngũ bỏ qua mấy bức ảnh gần gần đây, cậu trực tiếp giở đến phần cuối cùng.
Sau đó cùng kéo tay lão thái thái đi ra ngoài: “Ôi, cái thằng bé này con định làm gì đấy? Bà đang định đi ngủ mà.”
Tô lão gia cũng cảm thấy kì quái đi theo xem thế nào, ông chưa bao giờ thấy Tiểu Ngũ như thế này.
Bên ngoài âm thanh từ ti vi đang ầm ĩ lên, Tô lão thái chưa kịp nhìn thì đã bị cháu nội ấn lên ghế sô pha, bắt ngồi xuống.
Tô Tiểu Ngũ chỉ vào người trong ti vi rồi lại chỉ vào tấm ảnh: “Bà nội… nhìn chị ấy… tấm ảnh… giống nhau.”
Tô lão thái cảm thấy cháu mình đang nghịch ngợm, “Làm sao có thể như thế được, đây…”
Bà không để ý lắm liếc nhìn màn hình ti vi, đúng lúc đó camera đang dừng lại trên gương mặt của Yến Thanh Ti. Gương mặt đó vừa hiện lên trước mắt, biểu cảm trên mặt Tô lão thái thoắt một cái biến thành kinh ngạc không thể tin nổi. Gương mặt này và gương mặt trong tấm ảnh đã ố vàng dường như giống nhau như đúc, bà kinh ngạc không nói lên lời: “Đây… Đây… Tôi…”. Đam Mỹ Hài
Tô lão thái kinh ngạc vô cùng, hét lên: “Ông ơi, ông nó ơi, mau nhìn xem… có phải là tôi hoa mắt rồi hay không? Ông mau nhìn xem…”