Diệp Thiều Quang kinh ngạc mở to hai mắt, giải thoát?
Quý Miên Miên khoác tay Yến Thanh Ti, nói với Diệp Thiều Quang cùng cô gái kia: "Chúc hai người sớm kết hôn, sớm sinh quý tử..."
Nói rồi, chớp chớp mắt mấy cái: "Chị, thế chúng ta cũng không nên quấy rầy họ mới phải."
Bây giờ trong lòng Quý Miên Miên đang mừng muốn điên rồi, rốt cuộc cũng không phải chuyện của cô, Diệp Thiều Quang có bạn gái, những chuyện đè nặng trong lòng cô mấy ngày này cuối cùng cũng có thể ném đi. Má ơi, thật may mắn quá.
Chỉ là...
Quý Miên Miên liếc mắt nhìn cô gái kia, thật là xinh đẹp, tiếc là ánh mắt không tốt, nếu không sao lại nhìn trúng gã Diệp Thiều Quang này chứ?
Nhưng mà cũng chẳng liên quan tới cô, cô còn phải cảm ơn cô gái này vì cô ấy đã cứu cô thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Quý Miên Miên cảm thấy cô gái kia chính là ân nhân của mình, cô trịnh trọng tiến lên nắm tay cô gái kia, nói: "Cám ơn cô, cô thật sự là một người rất tốt, chúc cô hạnh phúc."
Cô gái kia hoàn toàn mờ mịt, cái này... cái này là như thế nào?
Quý Miên Miên buông tay cô ấy ra, thuận tay sờ thêm hai cái, thầm than: Thật trơn, giống như đậu phụ non vậy, tay của người có tiền có khác chăm sóc còn tốt hơn hơn cả mặt cô nữa.
Diệp Thiều Quang muốn đem Quý Miên Miên một phát bắn thẳng tới sao Hỏa, cô ta... vui mừng như vậy? Còn sinh quý tử, sinh cái em gái cô ấy mà sinh!
Nếu như là người khác có lẽ còn hiểu rằng nên cố gắng kiềm chế niềm sung sướng của mình lại, nhưng Quý Miên Miên thì không, cô chính là động vật đơn bào, trong lòng nghĩ cái gì sẽ nói ra, không giấu diếm bất cứ thứ gì.
Biểu hiện của cô bây giờ chính là niềm vui sướng xuất phát từ đáy lòng, thấy Diệp Thiều Quang có bạn gái, cô cực kì vui mừng.
Diệp Thiều Quang siết chặt tay, anh biết Quý Miên Miên không thích anh, nhưng mà... cũng không đến mức như vậy đi, nhìn cô giống như vừa được cứu ra từ địa ngục vậy.
Yến Thanh Ti vốn nghĩ ra rất nhiều trò để thu thập Diệp Thiều Quang, cô đã muốn làm loạn lên thì tự nhiên sẽ không để nó kết thúc một cách dễ dàng đến vậy, cô vừa mới bắt đầu thôi, còn chưa đến màn chính đâu.
Nhưng mà Quý Miên Miên xuất hiện, một câu của con bé cũng đủ khiến Diệp Thiều Quang tức ói máu mà chết. Nếu Quý
Miên Miên đã muốn rời khỏi, Yến Thanh Ti tất nhiên sẽ không nói thêm cái gì nữa.
Yến Thanh Ti gật đầu: "Tất nhiên là không làm phiền hai người họ nữa."
Yến Thanh Ti nói với Diệp Thiều Quang cùng cô gái kia: "Xin lỗi, đã làm phiền, hai người tiếp tục dùng cơm đi, chúc hai người sớm sinh quý tử."
Vừa vặn Nhạc Thính Phong đi tới, ôm lấy bả vai của Yến Thanh Ti: "Anh mới không chú ý một chút mà em đã chạy đi reo rắc tai họa khắp nơi rồi."
Yến Thanh Ti khoác tay anh nói: "Em có gây họa gì đâu, chỉ là nhìn thấy người quen nên chào hỏi thôi."
Nhạc Thính Phong cưng chiều sờ đầu Yến Thanh Ti một cái, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Thiều Quang, nụ cười trên mặt chợt biến thành hời hợt khách sáo, vô hình chung đem khoảng cách kéo rất xa.
Nhạc Thính Phong nói: "Xem ra sắp được uống rượu mừng của anh Thiều Quang rồi."
Khóe miệng Diệp Thiều Quang khẽ giật một cái, đây là muốn chơi trò ba đánh một không chột cũng què sao?
Diệp Thiều Quang hộc một ngụm máu, nói: "Làm sao có thể, rượu mừng của hai vị còn chưa có, huống gì tôi."
Nhạc Thính Phong cúi đầu đối diện với ánh mắt của Yến Thanh Ti, trong lúc vô tình, hai người họ để lộ ra tình cảm quyến luyến dịu dàng, khiến người khác nổi hết da gà.
Nhạc Thính Phong nói: "Hai chúng tôi nếu muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể."
Chỉ một câu đã khiến Diệp Thiều Quang câm nín, anh có cảm giác lúc này cần gào một câu: Tôi độc thân, tôi có tội!
Nhạc Thính Phong liếc qua cô gái kia, cười nói: "Bạn gái lần này của anh không tệ đâu, so với mấy người trước đều tốt hơn."