N
hạc phu nhân vỗ vỗ tay Yến Thanh Ti: "Con, con cái gì, cũng không ép con phải đồng ý ngay lập tức, chỉ cần sau này thành người của Nhạc gia là được."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng..."
Nhạc phu nhân nhỏ giọng: "Vậy có thể gọi một tiếng mẹ trước được không nha?"
Trong nháy mắt mặt Yến Thanh Ti đỏ bừng.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Yến Thanh Ti lướt weibo một chút, nhìn thấy mình trên top seach, có người chụp lại hình buổi chiều cô đi dạo phố đăng lên mạng nhưng cũng không chụp chính diện mặt của Nhạc phu nhân.
Một ít báo đài cũng đăng tin này, thậm chí suy đoán Nhạc phu nhân liệu có phải mẹ chồng tương lai của Yến Thanh Ti hay không, liệu hai người có đang đi mua đồ tân hôn hay không?
Còn có một số người khoa trương hơn, nói rằng tám mươi phần trăm là có em bé rồi, đấy là đang đi mua đồ cho trẻ sơ sinh.
Rất nhiều người hỏi Yến Thanh Ti xem đó có phải mẹ chồng tương lai của cô hay không? Yến Thanh Ti không suy nghĩ nhiều, trả lời một câu: Đúng vậy, đấy chính là mẹ chồng tương lai của tôi!
Trả lời xong, Yến Thanh Ti cũng không thèm nhìn weibo của mình sắp nổ thành cái dạng gì liền tắt di động.
Kết quả, không bao lâu sau, Nhạc Thính Phong đưa di động tới trước mặt Nhạc phu nhân, nói: "Mẹ, mẹ... mẹ được nhận danh phận rồi."
"Danh phận gì?"
Nhạc phu nhân liếc nhìn một cái, sửng sốt sau đó hét lên.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, cảm giác như bị một cái bánh có nhân rơi trúng đầu vậy. Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên hỏi: "Bác gái làm sao vậy?"
Nhạc phu nhân đỏ mặt lên, ôm mặt nhìn nhìn cô.
Nhạc Thính Phong múc một chén canh cá, nói: "Mẹ đang xấu hổ."
"A?"
Nhưng mà Nhạc phu nhân cao hứng thì kết quả chính là buổi tối nhất định phải kéo Yến Thanh Ti ngủ cùng, Nhạc Thính Phong nói cái gì cũng không có tác dụng, mẹ đã muốn tùy hứng thì bất chấp tất cả.
Nhạc Thính Phong bị đạp ra khỏi cửa, đứng ngoài vịn tường than thở, biết trước như vậy nhất định sẽ không nói, ai bảo lắm mồm cơ chứ!
...
Tiệc từ thiện rất nhanh đã tới, Yến Thanh Ti hơi do dự, cô thực sự không thích các bữa tiệc, bởi vì các buổi tiệc trước kia có cô tham gia đều bị phá hoại.
Nhạc phu nhân xụ mặt nói: "Đi đi, con nhất định phải đi. Vừa rồi còn nói bác là mẹ chồng còn gì, Nhạc gia chúng ta vốn ít người lực yếu, ai cũng bắt nạt chúng ta, thật vất vả mới có một người có sức chiến đấu mạnh mẽ, làm sao có thể không đi. Không những phải đi mà còn phải đi thường xuyên, còn phải kêu cả Miên Miên đi cùng nữa.”
Yến Thanh Ti do dự nói: "Nhưng mà lần nào con đi dự tiệc cũng bị phá..."
Nhạc phu nhân cười: "Phá càng tốt, phá mới đúng, lần này hai chúng ta đi đập phá."
Hôm nay bà đang muốn tìm Hạ Lan phu nhân đập phá đây, dám tính kế cả con trai bà ư, đập chết bà ta luôn.
"Nếu như là đi đập phá thì được, con đi!"
Yến Thanh Ti gọi điện thoại cho Quý Miên Miên.
Buối tối chuẩn bị xong, Giang Lai chở Nhạc Thính Phong với Yến Thanh Ti, Khúc Kính chở Nhạc phu nhân và Quý Miên Miên.
Hôm nay Quý Miên Miên mặc một chiếc váy ren màu đen, cổ chữ V, đeo một chiếc vòng cổ, sau khi trang điểm vào nhìn như biến thành một người khác, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu lại mang thêm chút quyến rũ.
Khúc Kính lái xe, liên tục nhìn lén qua gương chiếu hậu, bị Nhạc phu nhân phát hiện, nói: "Tiểu Khúc, lo mà lái xe đi, có nhìn nữa cũng không phải người của cậu đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Khúc kính xẹp miệng: "Vậng ạ, thưa Thái hậu nương nương, hạ thần nhìn một chút cũng không được sao?"
Nhạc phu nhân: "Sợ cậu nhìn nhiều thì trong lòng lại ngứa ngáy."
"Sao có thể chứ?"
"Đến bữa tiệc thì tha hồ mà nhìn, tha hồ mà tìm mấy người không đứng đắn kia ý."