Yến Thanh Ti cười nhạt: "Tôi có nói gì đâu, là tự ông nói đấy chứ, nếu không làm thì tự ông nghĩ cách đi, tôi cũng không cưỡng ép ông."
Yến Tùng Nam lập tức lắc đầu: "Không được, không được, ba không thể giết người...... Người nhà họ Diệp đáng sợ thế nào con không biết đâu, bọn họ sẽ không tha cho ba đâu, hai ngày nữa Diệp Linh Chi sẽ được bảo lãnh ra ngoài, ba không có cách nào ra tay được cả."
Yến Thanh Ti nở nụ cười xinh đẹp: "Người ông giết còn ít à? Làm điếm, bán thân một lần với mười lần có khác gì nhau không? Tội danh giết người, giết một người hay giết một trăm người thì tội danh cũng như nhau cả thôi."
Yến Tùng Nam xanh cả mặt: "Mày...... mày...... mày là muốn thấy tao và Diệp Linh Chi cắn xé lẫn nhau, đồ bụng dạ hiểm ác khó lường....."
Yến Thanh Ti nhún vai: "Ông không cắn cũng được mà? Tôi cũng đâu có ép ông đâu, làm hay không làm, quyền chủ động đều ở ông hết."
Yến Thanh Ti muốn thấy Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi cắn xé nhau, năm đó hai người thông đồng để giết mẹ cô, giờ cô có cơ hội thấy họ tàn sát lẫn nhau rồi, tại sao không tận dụng cơ hội tốt như vậy chứ, bỏ lỡ là tiếc lắm.
Yến Tùng Nam đang đấu tranh, Yến Thanh Ti đưa ra yêu cầu này với ông ta mà nói, đương như không thể hoàn thành được, nhưng 350 tỷ, nếu Yến Thanh Ti không chịu tìm Nhạc Thính Phong giúp, vậy kết cục duy nhất của ông ta chỉ có thể là ngồi tù thôi.
Như Yến Thanh Ti nói, ông ta tuổi này rồi mà còn ngồi tù, lúc ra chỉ có thể là một nắm xương tàn.
Yến Thanh Ti lười nhác nói: "Là mạng của ông quan trọng hay mạng của Diệp Linh Chi quan trọng, tự ông cân nhắc kĩ càng đi, tôi không có thời gian để mà nghĩ cho ông đâu, nếu như ông không đồng ý, vậy thì thôi, tối nay, coi như tôi chưa nói gì, tôi cũng không nghe thấy gì hết, chúng ta xem như cũng không gặp mặt.”
Thấy Yến Thanh Ti đi ra khỏi chòi, Yến Tùng Nam nhịn không được gọi giật cô lại.
Yến Tùng Nam run rẩy nói: "Con đợi đã......... Ba....... Ba....... Ba đồng ý với con, nhưng con phải giúp ba qua ải này đã, ba ngày sau cục công thương sẽ tới kiểm tra, trước ngày này, con nhất định phải đưa tiền cho ba.
"Ông đang ra lệnh cho tôi đấy à, ông có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Ông xem tôi là nít ranh ba tuổi chắc? Tôi mượn tiền giúp ông vượt khó, ông cũng có thể ngoảnh đít không giữ lời hứa, nếu tôi tin lời ông nói thì ba năm lăn lộn ở nước ngoài tôi sống uổng công rồi."
"Vậy con muốn thế nào?"
Yến Thanh Ti khẽ nói: "Để xem ba ngày nay ông có ra sức không, dư dật thời gian như thế, ông có thể khiến tôi hài lòng, tôi sẽ lập tự đưa tiền cho ông, nếu không, cuộc giao dịch này chỉ có thể hủy đi thôi."
"Không được, ba ngày quá ngắn."
"Tôi đã nói đến đây rồi, làm hay không là chuyện của ông." Yến Thanh Ti nhấc chân đi thẳng.
Yến Tùng Nam cắn răng, bất chấp: "Được, ba ngày thì ba ngày, nhưng ba cũng không thể dễ dàng tin con như vậy được, con chuyển trước cho ba 175 tỷ, ba phải thấy tiền mới ra tay."
Yến Thanh Ti mặt đầy khinh bỉ: "Chậc, thật đúng là........"
Yến Tùng Nam chính là một kẻ như vậy, trong mắt chỉ có tiền, Diệp Linh Chi tốt xấu gì cũng là người vợ chung sống với ông ta hơn hai mươi năm, sinh con đẻ cái cho ông ta, vậy mà hiện tại, vì tiền, ông ta cũng có thể giết cả vợ mình.
"Vậy tôi chờ tin tốt của ông, tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng."
Đi được vài bước bỗng Yến Thanh Ti lại nghĩ tới một chuyện, cô ngoảnh lại: "À phải rồi, còn Yến Như Kha nữa, sao tôi lại có thể quên mất bà cô này của mình được nhỉ, chẳng phải ông đang cần tiền sao? Tôi có một cách kiếm tiền rất nhanh, đợi cục công thương kiểm tra giấy tờ xong, ông có thể cầm khoản tiền này cao chạy xa bay."