Quý Miên Miên gật đầu: “Có, gặp rồi…”
“Em thấy con bé đó… thế nào?”
Quý Miên Miên bĩu môi: “Em… nói thế nào đây nhỉ, là bạn bè nên em không lừa chị, em không thích, chị Thanh Ti cũng không thích cô ta. Đứa con gái đó lòng dạ hiểm độc, thời gian trước không phải cô ta tham gia một cuộc thi tìm kiếm tài năng sao? Kết quả, cô ta cực kỳ không biết xấu hổ, còn nhận chị Thanh Ti làm người thân quen, nói cô ta và chị ấy là bạn bè tốt của nhau, chị Thanh Ti đối với cô ta như em gái vậy.”
Nói tới Hạ Lan Tú Sắc, Quý Miên Miên thật sự ghét ra tận mặt.
“Gần đây, hai lần chị Thanh Ti đi dự sự kiện đều gặp cô ta. Mỗi lần gặp mặt, cô ta đều giả vờ thân quen với chị ấy trước mặt người khác. Thấy mặt của cô ta là em đã muốn rút giầy táng cho mấy cái rồi.”
Lí Nam Kha vỗ giường, nói: “Chị biết ngay mà, một đứa con gái còn bé tí thế mà ánh mắt bẩn thỉu, không thẳng thắn, lươn lẹo, thấy mắt cô ta là chị đã nghĩ ngay tới mắt của mấy con chuột trong phòng thí nghiệm rồi, lấm la lấm lét.”
Lí Nam Kha so sánh làm Quý Miên Miên không nhịn được cười: “Cô ta làm gì chị à?”
“Cô ta… ha ha…” Lí Nam Kha khinh thường cười một tiếng: “Chị không muốn kể kẻo lại làm bẩn lỗ tai em. Hạ Lan gia chỉ có mỗi mình Hạ Lan Phương Niên còn ra hình thù một chút.”
Quý Miên Miên hỏi: “Vậy chị vẫn… tiếp tục thích anh ta à?”
Lí Nam Kha lấy từ trong túi ra một con dao phẫu thuật, cười lạnh: “Có thích hay không là một chuyện, có đuổi theo hay không lại là một chuyện khác. Cô ta muốn chị cách xa anh trai mình, chị càng phải biến anh ta thành người đàn ông của mình để chọc cô ta tức chết.”
Quý Miên Miên lập tức vỗ tay bôm bốp: “Đúng, đúng, phải như thế, em ủng hộ chị, làm nó tức chết đi.”
Vừa nói xong, di động của Lí Nam Kha đã vang lên, cô nhìn xem, cười nói: “Thật ngạc nhiên nha, không ngờ anh ta lại chủ động gọi điện cho chị?”
“Ai?”
“Bạn trai tương lai của chị chứ ai.”
Lí Nam Kha nói xong, nghe điện thoại trước mặt Quý Miên Miên: “Sao? Tưởng tôi giống em gái của anh, lừa tôi mà không biết nhục sao?”
“Là tôi có lỗi với cô, thực xin lỗi, tôi thay mặt nó xin lỗi cô.”
Lí Nam Kha khinh thường, nói: “Xin lỗi? Nếu anh có thành ý thì cũng phải hẹn gặp tôi rồi hãy nói ra ba chữ này, nói ở trên điện thoại thì tính làm gì?”
Bên kia di động trầm mặc một chút: “Cô đang ở đâu?”
“Bệnh viện.”
“Được.”
Tút tút tút, điện thoại ngắt kết nối, Lí Nam Kha nhún nhún vai: “Chị thật muốn nhìn xem anh ta có dám tới đây hay không?”
“Anh ta muốn tới đây à?”
Lí Nam Kha quăng điện thoại lên giường bệnh: “Chắc là sẽ đến, nói thật, nếu anh ta mà không tới, loại đàn ông này dù có theo đuổi chị chị cũng không thèm nhìn.”
Quý Miên Miên cười nói: “Chị sẽ bỏ được sao?”
Lí Nam Kha lắc đầu: “Không, chị rất lý trí, chị thích anh ta nhưng nếu anh ta không có đảm đương, không có thành tín, loại đàn ông như thế chị dù thích cũng sẽ không cần.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Em cảm thấy chị nói đúng lắm.”
Lí Nam Kha thở dài một tiếng: “Kinh nghiệm… Nhưng loại kinh nghiệm này em tốt nhất đừng trải qua làm gì.”
Quý Miên Miên không nói gì, cô nghĩ tới Diệp Thiều Quang. Sau khi anh mất, lúc Quý Miên Miên nhớ anh càng lúc càng nhiều, nhớ từng lời anh nói, những lời mà cô tưởng mình đã quên giờ lại hiện về.
Dù Diệp Thiều Quang hay nói đùa, lúc nào cũng rất không đứng đắn khi ở trước mặt cô, nhưng… anh đã nói, những gì anh đồng ý với cô thì anh nhất định sẽ hoàn thành.